CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Cô nhỏ Đỗ nhấp một ngụm trà, mang theo mấy phần lo lắng nói.

“Đương nhiên cô cũng biết cháu không thể tiếp nhận được loại khả năng thứ hai, nhưng chỉ sợ có biến số nào đó, cô đã phái người âm thầm đi điều tra qua, tình nhân của Lục Kiến Nghi là Kiều An suốt ngày ầm ĩ muốn dẫn đứa nhỏ đi làm ADN, nhưng đều bị Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương từ chối, điều này nói rõ trong lòng bọn họ có quỷ không dám làm.

Nhưng đứa bé trong bụng cháu, bọn họ lại ép buộc cháu làm, chẳng lẽ cháu không nghĩ đến vì sao bọn họ lại tự tin như thế ư?”
Đỗ Di Nhiên trầm thấp hừ một tiếng.

“Cô à, đó là do thân phận của cháu khác biệt, cô yên tâm đi, Kiều An kia chẳng qua chỉ là vợ bé do Lục Kiến Nghi bao nuôi, mà cháu là cô chủ nhà họ Đỗ, bọn họ không dám thất lễ.


Cô ta còn chưa nói xong đã bị cô nhỏ nhà họ Đỗ chọc vào trán.

“Ngu ngốc, nếu như nhà họ Lục thật sự nhìn trúng chút thân phận này của của cháu, bọn họ đâu dám để cháu ngoài cửa, không cho vào nhà? Cho dù cháu có đồng ý tiếp nhận hay không, cô đều phải nói rõ với cháu, đứa nhỏ trong bụng cháu, chỉ có năm mươi phần trăm là của Lục Kiến Nghi, cháu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, nếu như cháu kiên trì muốn sinh ra mới làm giám định ADN, như thế đối với cháu không có chỗ tốt nào.


Đỗ Di Nhiên đứng lên.

“Cô, trong nhà này, người mà cháu tin tưởng nhất chính là cô, cô cũng phải tin cháu, cháu có thể dùng tính mạng của mình để thề, đứa nhỏ là của Lục Kiến Nghi.


Cô nhỏ Đỗ thở dài.

“Di Nhiên, nếu như tối hôm đó, người đàn ông kia không phải là Lục Kiến Nghi thì sao? Cô luôn cảm thấy Lục Kiến Nghi không phải người vô trách nhiệm như thế, dám làm không dám nhận, nói không chừng có người giả mạo anh ta xảy ra quan hệ với cháu.


“Là Hoa Hiền Phương không cho phép anh ấy thừa nhận, người phụ nữ kia rất lợi hại, cô ta ỷ vào có di chúc của ông cụ Lục thì muốn làm gì thì làm.


” Đỗ Di Nhiên cắn răng nghiến lợi nói, chỉ cần không có Hoa Hiền Phương thì vị trí chủ mẫu nhà họ Lục ngoại trừ cô ta ra sẽ không còn ai khác.

Cô nhỏ Đỗ cũng không nghĩ như thế.

“Nếu như cậu ta thật sự đối với Hoa Hiền Phương là nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, vậy thì cháu lại càng không thể vào nhà họ Lục rồi, lúc trước Hoa Hiền Phương ly hôn với cậu ta, rời đi bốn năm, trong suốt thời gian đó cậu ta cũng không tái giá, chứng minh cậu ta rất quan tâm đến Hoa Hiền Phương, góc tường này, chỉ sợ cháu không cạy được đâu.


“Không nạy được cháu cũng phải nạy, cho dù có là vỏ trái đất cháu cũng phải nghĩ cách làm nó nổ tung.

” Vẻ mặt Đỗ Di Nhiên kiên định, không chút lay chuyển.

Cô nhỏ Đỗ không nói gì nữa, cho dù như thế nào cũng không thể bị Đỗ Di Nhiên liên lụy, nếu như con của cô ta không phải của Lục Kiến Nghi, đối với cô ả mà nói, điều đó không có chút trợ giúp nào, cô ả sẽ không giúp Đỗ Di Nhiên.

Lúc Hoa Hiền Phương trở về thì Lục Kiến Nghi đã về, ở trong phòng chơi với hai bánh bao.

Cô đi vào phòng ngồi trên sofa, chỉ một lúc sau Lục Kiến Nghi đã đến.

“Ma vương tu la, hôm nay Đỗ Di Nhiên đến tìm anh à?” Cô dùng giọng điệu hờ hững hỏi.

“Cô ta bị Enoch ném ra ngoài rồi.

” Lục Kiến Nghi chậm rãi đáp.

Hoa Hiền Phương lấy biên lai chữa bệnh trong túi ra.

“Em làm cho anh tờ biên lai này, người phụ nữ kia nhất định sẽ luôn dây dưa không nghỉ, có thứ này, cho dù cô ta có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ.


Lục Kiến Nghi nhìn thoáng qua cô, có chút cạn lời.

“Bà xã, nếu trước đó em không ngăn cản anh thì sẽ không có vở kịch này rồi.


Cô cười ha hả, lông mi dài chớp chớp.

“Em đương nhiên phải ngăn cản anh, vốn dĩ anh có bệnh không tiện nói, nếu như để lộ thì phải làm sao bây giờ, như thế cũng tốt, chỉ cần việc kia không lộ ra là được.


Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió, khẽ búng vào trán cô.

“Trời đất bao la, vợ là lớn nhất, em thích như thế nào thì là thế đó.


Cô gặm một cái chân vịt, thỏa mãn liếm đầu lưỡi.

“Mẹ em làm món chân vịt rút xương này là ngon nhất.


Lục Kiến Nghi vươn tay ra vuốt ve vùng bụng dưới cao ngất của cô.

“Anh rất hoài nghi trong bụng của em là một đứa nhóc ăn hàng, cái gì cũng ăn được.



Cô lè lưỡi.

“Anh yên tâm đi, tuy khẩu vị của em rất tốt, nhưng mỗi ngày em đều dựa theo quy định của bà nội, ăn uống rất nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không ăn nhiều, ăn quá nhiều thì dáng người sẽ biến dạng, còn dẫn đến khó sinh nữa, em cũng không muốn sinh mổ đâu.


“Ngoại trừ có chút lớn bụng thì em không thay đổi gì hết.

” Lục Kiến Nghi cưng chiều cười một tiếng.

“Ồ?” Cô cố ý ưỡn ngực lên.

“Anh chắc chắn chỗ nào cũng không thay đổi?”
Khóe môi Lục Kiến Nghi nhếch lên nụ cười tà tứ.

“Em đang quyến rũ anh đó à?”
“Nếu dáng vẻ này của em còn có thể quyến rũ anh thì đó cũng là một loại vinh hạnh.

” Cô tinh nghịch cười một tiếng.

Lục Kiến Nghi cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

“Em có thể quyến rũ anh bất kỳ lúc nào.

” Nói xong, anh bế bổng cô lên, đi về phía bên giường, tuần này còn chưa làm.

Một tiếng sau, Hoa Hiền Phương có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, gần như ngủ thiếp đi.

Lục Kiến Nghi ôm cô, vô cùng thỏa mãn.

“Bà xã, cuối tuần chúng ta ra ngoài nghỉ phép được không?”
“Được chứ.

” Hoa Hiền Phương uể oải trả lời một câu, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.


Trong một biệt thự nào đó của thành phố Long Minh.

Tư Mã Ngọc Như uống thuốc ngủ rất an ổn, buổi tối đó cô ta không bị mộng du.

Lục Vinh Hàn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần uống thuốc có hiệu quả thì còn có thể cứu.

Tư Mã Ngọc Như quyết định lợi dụng Tư Mã Ngọc Thanh để nắm giữ động tĩnh của Hoa Hiền Phương.

Tâm tư Tư Mã Ngọc Thanh đơn thuần, chính mình hơi sử dụng chút mưu kế là có thể moi thông tin.

Buổi sáng thứ bảy Lục Kiến Nghi dẫn theo vợ và mấy đứa nhỏ cùng đi đến làng du lịch Sơn Thủy.

Vốn dĩ tất cả mọi người đều rất vui vẻ, không nghĩ đến chính mình vừa đến cửa đã gặp phải oan gia Đỗ Di Nhiên.

Cô ta đi cùng với cô nhỏ Đỗ đến đây.

Hôm qua Tư Mã Ngọc Như gọi điện thoại cho cô ta, nói cho cô ta biết Lục Kiến Nghi muốn dẫn người nhà đến đây nghỉ dưỡng, cô ta nhanh chóng bảo cô nhỏ Đỗ sắp xếp, cùng đi đến đây.


Lục Sênh Hạ tức giận trừng mắt nhìn cô ta.

“Thật đúng là âm hồn không tan, loại phụ nữ như cô chính là kiểu mà đàn ông ghét nhất.


Gân xanh trên trán Đỗ Di Nhiên nổi lên.

“Lục Sênh Hạ, dù sao tôi cũng là chị dâu tương lai của cô, thái độ của cô như thế rất không đúng.


Cô nhỏ Đỗ vội vàng hòa giải bầu không khí.

“Chúng tôi cũng nghe nói nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp, cho nên muốn đến thư giãn, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, mấy người cũng đến đây, trong này rất rộng, mấy người chơi của mấy người, không ảnh hưởng đến nhau, không cần gặp mặt, tránh cho xảy ra xung đột không cần thiết ảnh hưởng đến tâm trạng của kỳ nghỉ phép.


“Tốt nhất là như thế.

” Hoa Hiền Phương liếc qua vệ sĩ ở bên cạnh.

“Các cậu phải đi theo sát sếp mình, một tấc cũng không rời, tránh cho người không liên quan đến gần anh ấy, hiểu chưa?”
“Mợ chủ yên tâm đi.

” Người vệ sĩ áo đen dẫn đầu trịnh trọng gật đầu.

Đỗ Di Nhiên tức hổn hển, còn muốn nói gì đó lại bị cô nhỏ Đỗ ngăn lại.

“Đi thôi, chúng ta đi vào, đừng ảnh hưởng đến một nhà tổng giám đốc Lục.


Ánh mắt đen thâm trầm của Lục Kiến Nghi lóe lên lạnh lẽo.

“Chúng ta vẫn nên chuyển đến nơi khác chơi thì hơn.


Hoa Hiền Phương xua tay nói.

“Được rồi, bọn nhỏ đều mệt mỏi, đi vào trước thôi.


Cô biết Đỗ Di Nhiên tuyệt đối không phải là trùng hợp, đoán chừng lại muốn gây chuyện, cho dù cô có đổi nơi khác, bọn họ chắc chắn sẽ theo tới, còn chẳng bằng yên lặng theo dõi kỳ biến.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi