CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



“Mấy ngày hôm trước có người giới thiệu cho bà chủ một loại phương pháp trị liệu bằng âm nhạc, nói chỉ cần mỗi ngày nghe âm nhạc này, có thể chữa trị được chứng u buồn.

Bà chủ vốn học âm nhạc, có khả năng là xuất phát từ tò mò, cho nên mua một cái.

Từ khi bà chủ bắt đầu nghe loại âm nhạc này, thì trở nên càng ngày càng không bình thường, mỗi ngày nhốt mình ở trong phòng, ăn cơm cũng là đưa vào.

Có nhiều lần, tôi còn nghe thấy bà ấy khóc ở trong phòng.

Tuy bà chủ có chứng u buồn cường độ thấp, nhưng trước đây chưa từng như vậy” Người giúp việc nghiêm túc nói.

Sắc bén xuất hiện ở trong mắt của Hoa Hiền Phương: “Vậy cái đĩa kia đang ở đâu?
“Đặt ở trong phòng của bà chủ ạ” Người giúp việc nói.

Hoa Hiền Phương dặn dò vệ sĩ tới nhà thím năm, cầm lấy cái đĩa kia.

Lại gọi điện thoại cho Hứa Nhã Phương, cô ấy là bác sĩ tâm lý, sẽ có biện pháp đối với chữa trị chứng u buồn của thím năm.

Lúc vệ sĩ lấy tới, Hứa Nhã Phương cũng đã tới.

Hoa Hiền Phương nói chuyện của thím năm cho cô ấy nghe.


Hứa Nhã Phương cầm lấy đĩa CD: “Chúng ta tìm một chỗ nghe đĩa nhạc này một lát đi”
Bọn họ cùng đi tới quán cà phê ở gần đó.

Lúc tiếng nhạc vang lên, bỗng nhiên toàn thân Hoa Hiền Phương run rẩy dữ dội.

Cô từng nghe qua bài này rồi, thứ bảy ở chỗ tập dưỡng sinh, nhân viên phục vụ đã tiến cử bài này.

Lúc ấy anh ta nói, đây là thần khúc dưỡng thai, sao lại biến thành trị liệu chứng u buồn rồi?
Mở một phút, Hứa Nhã Phương tắt đi.

V “Không nghĩ tới nhạc khúc cấm này tái xuất giang hồ rồi”
Hoa Hiền Phượng hơi chấn động: “Nhạc khúc cấm?”.

“Từng nghe nói tới ba nhạc khúc cầm trên thế giới chưa?” Hứa Nhã Phương hỏi.

Cô lắc đầu, cô không hiểu rõ về âm nhạc lắm.

Hứa Nhã Phương chậm rãi nói: “Ba nhạc khúc cấm là chỉ ba bài hát bị nguyền rủa trong lịch sử âm nhạc phương tây, lần lượt là: “Khúc ca sám hối”, “Đôi mắt thứ mười ba” và “Black Friday”.

Mà khúc nhạc chúng ta đang nghe là Black Friday” lúc ấy giết vô số người.”
Cô ấy cúi đầu tiếp tục nói: “Black Friday đây là một bản nhạc thuần túy chủ yếu được đệm bằng piano, được viết ở Pháp vào năm 1932, bài nhạc này vốn có tên là “Gloomy Sunday – Ngày chủ nhật u ám”, không phải do một người mà do một đám người sáng tác.

Người từng nghe bài này không có một ai còn sống, nghe nói nó lợi dụng sóng âm và thủ đoạn khác kích thích thần kinh vỏ não, não bộ của con người và sóng âm tần suất 20HZ có thể sinh ra cộng hưởng, không thể dùng lực ý chí để khắc chế”
“Nghe nói bài gốc đã bị hủy, bài chúng ta nghe được hẳn là đời sau lưu truyền ra, trải qua cải biên, loại bỏ đi sóng âm, tăng mức độ bị thương lên.

Đối với người mắc chứng u buồn mà nói, rất dễ khiến bệnh tình nặng hơn”.

Hoa Hiền Phương thấp thỏm, rất nhanh biết được đây không phải là đẩy mạnh tiêu thụ thông thường, mà là mưu sát.

Cô lập tức gọi điện thoại cho Khải Liên, bảo cô ấy phải người đuổi theo điều tra tung tích của nhân viên phục vụ kia.

Tên kia cầm được tiền xong đang tiêu dao vui vẻ ở quán bar, bị đánh một trận lập tức khai hết toàn bộ.

Anh ta được người khác sai bảo, vốn là muốn hại Hoa Hiền Phương, nhưng ai ngờ cô không mắc mưu, cho nên chuyển mục tiêu sang thím năm.

Người kia là quen anh ta ở quán bar, sau khi nói mấy câu biết anh ta rất nghèo, cho nên giới thiệu cho anh ta một biện pháp có thể một đêm phát nhanh.

Đối phương đeo khẩu trang, không thấy rõ tướng mạo, chỉ biết là một người phụ nữ.

Nhưng mà Hoa Hiền Phương đã đoán ra được là ai.


Có thể chuyển tâm tư sang người thím năm, ngoại trừ Liễu Giai Tuệ, thì không có khả năng có người thứ hai.

Nhưng mà bắt người phải có chứng cứ..

“Làm giúp tôi một chuyện, tôi có thể cầu xin quan tòa thay anh, cho anh phán nhẹ một chút, nếu không anh sẽ phải ngồi tù mọt gông”
Nhân viên phục vụ sự muốn chết, cuống quít gật đầu.

Lúc này, Liễu Giai Tuệ đang ở nhà đợi tin của anh ta.

Điện thoại vang lên.

“Chuyện cô bảo tôi làm tôi đã làm tốt, người phụ nữ kia không thể cứu chữa được nữa, đã chết”
“Thực sự tốt quá” Liễu Giai Tuệ hưng phấn bật dậy khỏi ghế sô pha, vui sướng tới mức khoa tay múa chân.

Cuối cùng cũng loại bỏ được mối họa lớn trong lòng.

Chú năm ra ngoài bàn chuyện làm ăn, sáng hôm nay mới rời đi.

Trong biệt thự chỉ còn lại cô ta và đứa bé.

Vào đêm khuya, một cơn gió truyền từ cửa sổ rộng mở vào.

Trong gió truyền đến tiếng nhạc quỷ dị, giống như tiếng khóc của U Linh trong địa ngục.

Liễu Giai Tuệ giật mình tỉnh lại từ trong mơ, giật nảy mình rùng mình một cái.

Cô ta cho rằng mình đang nằm mơ, lắc đầu thật mạnh.

Nhưng tiếng nhạc vẫn còn đó, khi gần khi xa, lúc cao lúc thấp.

Cô ta ngồi dậy, đang định xem.

Bỗng nhiên cửa phòng két một tiếng mở ra, giống như có bàn tay vô hình đẩy nó ra.

Một cơn gió thổi vào trong, giống như quỷ khí.

Liễu Giai Tuệ lập tức sởn gai ốc, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên.

Tiếng nhạc to hơn, giống như truyền từ trong phòng khách tới.

Liễu Giai Tuệ mò mẫm đi ra ngoài, ấn công tắc đèn lên, nhưng hình như mất điện rồi.


Cô ta chỉ có thể dùng đèn di động chiếu sáng.

Trong đại sảnh, ánh trăng mỏng manh truyền từ cửa sổ vào.

Phía trước cửa sổ đặt một cái đàn piano tam giác.

Phía trước piano có một người phụ nữ, mặc một chiếc váy màu đỏ, tóc dài xõa tung.

Tiếng nhạc là từ đầu ngón tay cô ta vọng lại.

Liễu Giai Tuệ sợ tới mức đặt mông ngã ngồi dưới đất, run lẩy bẩy: “Cô… Cô là ai, là người hay là ma?”
Người phụ nữ không trả lời, hát lên bài hát.

“Ngửi hương thơm của máu, tôi tìm tới điện phủ an hồn Một vùng cảnh tượng tan hoang, U Linh phóng túng ca hát Mề Điệt Hương màu đen nở rộ, dây leo uốn lượn Linh hồn nhìn xung quanh, tín ngưỡng mặt trăng máu Ngửi hương thơm của máu, tôi tìm tới điện phủ an hồn Nữ vương hút máu tóc dài đẩy cửa sổ phủ đầy bụi ra Hình ảnh cành cây khô chiếu lên gương mặt cô, giống như thiếu nữ thanh thuần Giọng hát phẫn uất của cô hát cùng với vong linh.”
Giọng hát kia giống như quỷ mỵ, lanh lảnh, sắc bén, giống như muốn xé nát linh hồn người ta.

“Đừng hát nữa!” Liễu Giai Tuệ bịt kín lỗ tai, thần kinh đều sợ tới mức sắp đứt đoạn.

“Keng” một tiếng, âm nhạc dừng lại, tiếng hát cũng dừng.

Người phụ nữ chậm rãi đứng dậy, di chuyển từng bước một cách máy móc, đi tới bên cạnh cô ta.

“Liễu Giai Tuệ, trả lại mạng cho tôi!”
Đôi mắt Liễu Giai Tuệ trợn còn to hơn cả chuông đồng, gần như sắp lồi ra.

Là thiếu phụ lớn tuổi có chồng, tìm cô ta lấy mạng!
“Tôi… Tôi không cố ý giết bà, ai bảo bà luôn không chịu nhường vị trí này cho tôi.

Ông Lục đều đã không thích bà, vì sao bà không chịu ly hôn?
Chẳng lẽ muốn tôi cả đời làm tình nhân sao?”
“Người cô muốn giết không chỉ có mình tôi” Người phụ nữ nói.

“Hoa Hiền Phương kia cũng nên chết, ỷ vào mình là bà chủ, thì muốn làm gì thì làm”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi