CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Tần Như Thông dở khóc dở cười, nhét một miếng bánh vào trong miệng của cậu bé, chặn miệng cậu bé lại.
Đôi má Cố Nhược Đồng ửng đỏ, vội vàng nâng chén trà lên dùng trà, che giấu dị thường của mình.
“Trong hồ nở nhiều hoa sen, thật đẹp.”
“Dì Cố, tuần sau cháu được nghỉ hè, dì có thể mỗi ngày tới tìm cháu chơi, nhớ phải mang bánh ngon tới cho cháu đấy…” Hứa Kiến Quân nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Cố Nhược Đồng cười: “Được, lần sau dì làm bốn vị, chocolate, hạnh nhân, hương thảo cùng với vị mạn việt quất.”
“Vị mạn việt quất rất ngon, cậu cháu thích vị mạn việt quất.” Hứa Kiến Quân cười hì hì nói.
Tần Như Thông phát hiện, tên nhóc này quanh co lòng vòng, vẫn luôn có thể kéo tới người anh ta.
Hoa Hiền Phương mở to lỗ tai cố gắng nghe động tĩnh bên này, thỉnh thoảng che miệng cười trộm, để con trai làm bà mối, có thể tăng lực hơn cô nhiều.
Lục Kiến Nghi nhìn cô, khóe miệng có chút ý cười cân nhắc.
Người phụ nữ ngốc này tích cực đẩy mạnh tiêu thụ Tần Như Thông ra ngoài, nói lên cô quyết định một lòng đi theo anh.
“Cô gái ngốc, em thực sự định làm đám hỏi với nhà họ Tần à?”

“Đúng vậy, con gái nhà chúng ta gả tới nhà họ Tần làm bà chủ, con gái nhà họ Tần gả tới nhà chúng ta làm bà chủ, thích hợp bao nhiêu.” Hoa Hiền Phương cười ha ha.
Lục Kiến Nghi chảy đầy mồ hôi: “Con gái nhà chúng ta đã hơn một tuổi, con trai của Tần Như Thông còn không biết ở đâu, em muốn gả thế nào?”
Cô bĩu môi: “Có lẽ sang năm sẽ sinh ra nha, nhà họ Lục và nhà họ Tần cũng không phải chưa từng kết thông gia, không phải Trương Thị Cẩm Lan lớn hơn Tần Nhân Thiên sao? Nữ hơn ba, quá hợp ấy!”
Lục Kiến Nghi nghẹn lời: “Nếu sau này Hứa Nhã Thanh có con gái, có phải là em còn muốn làm thông gia với nhà họ Hứa hay không?”
Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ: “Đây là ý kiến hay, có thể xứng đôi với nhà họ Lục chúng ta, ngoại trừ nhà họ Tần thì chỉ còn nhà họ Hứa mà thôi.”
Lục Kiến Nghi búng trán cô một cái: “Em để em gái của Kiến Quân gả cho em trai của thằng bé, có từng suy nghĩ tới cảm nhận của thằng bé không?”
Cô tức giận trợn trắng mắt: “Anh chưa từng nghe nói tới cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao?”
Lục Kiến Nghi đỡ trán điên cuồng lau mồ hôi: “Được rồi, vợ lớn nhất, do vợ định đoạt hết.”
Không có biện pháp, anh là người cưng chiều vợ, vợ nói một, anh tuyệt đối sẽ không nói hai.

Vợ nói đi hướng đông, anh tuyệt đối không đi hướng tây.

Vợ muốn lên trời, anh cũng lập tức tạo ra phi thuyền vũ trụ.
Hoa Hiền Phương nở nụ cười hài lòng, cầm lấy quả nho trên bàn bắt đầu ăn.
Lúc này, ở Thành Đô.
Đỗ Di Nhiên đã trốn ở biệt thự của Lâm Tư Nhã mấy ngày.
Người nhà họ Đỗ đang tìm cô ta ở khắp nơi.
Cô ta gọi điện thoại cho “Lục Kiến Nghi” xin giúp đỡ, bảo anh ta tới cứu cô ta.
Vào nửa đêm, người đàn ông lại tới.
Đỗ Di Nhiên muốn bật đèn, nhưng phát hiện không có điện.
“Mất điện sao?”
“Hẳn là đường dây bị hỏng.” Người đàn ông nói.
Một chút nghi ngờ xuất hiện trong mắt cô ta: “Vì sao mỗi lần em gặp anh đều ở trong cảnh tối lửa tắt đèn?”
“Yêu đương vụng trộm chẳng lẽ còn muốn quang minh chính đại sao?” Người đàn ông cười tà mị.

Đỗ Di Nhiên cố gắng mở to mắt nhìn anh ta: “Ngày đó anh rời đi xong, em gọi điện cho Hoa Hiền Phương, anh đoán xem là ai nghe máy?”
“Ai nghe?” Người đàn ông hỏi.
“Anh nghe, sao anh có thể trong vòng nửa tiếng từ Thành Đô trở lại thành phố Long Minh được?” Đỗ Di Nhiên chất vấn.
Người đàn ông chấn động mạnh, đôi mắt ở trong bóng đêm lóe lên hung ác nham hiểm: “Anh đã từng nói em đừng đi quấy rối Hoa Hiền Phương, vì sao em không nghe?”
“Em không thể vẫn luôn bị Hoa Hiền Phương giẫm dưới chân được, em muốn khiến cô ta biết khó mà lui, tặng vị trí bà chủ của nhà họ Lục cho em.” Đỗ Di Nhiên tức giận nói.
Người đàn ông hơi nhếch miệng cười mỉa nham hiểm: “Không độc không phải là chồng, em đã muốn làm bà chủ, thì phải tàn nhẫn lớn gan hơn chút nữa.

Chỉ có giết Hoa Hiền Phương, mới có thể cướp được, nếu không chỉ cần cô ta còn sống, em vĩnh viễn không thể trèo lên được vị trí này.”
“Em làm rồi, em cổ vũ Liễu Giai Tuệ đi giết cô ta, ai biết người phụ nữ này kém như vậy, làm hỏng việc còn nhiều hơn thành công.” Đỗ Di Nhiên tức giận nói.
“Anh thấy em chỉ làm một số hành động mờ ám vô dụng, so với Hoa Hiền Phương, em thực sự quá kém, chỉ cần cô ta ra tay thì em sẽ không có đường sống xoay người.” Người đàn ông nói.
Đỗ Di Nhiên hơi buồn bực: “Vậy còn anh? Chẳng lẽ anh ngay cả một người phụ nữ cũng không chế ngự được sao?”
Người đàn ông nhún vai: “Thêm một người phụ nữ cũng không nhiều lắm, ít một người phụ nữ cũng không ít quá, anh không sao cả.

Nếu em muốn trèo lên cao thì phải tự mình tranh thủ.”
Trước mắt Đỗ Di Nhiên xuất hiện một đám quạ đen bay qua: “Không phải là anh muốn đùa giỡn em đấy chứ?”
Người đàn ông cười mỉa một tiếng: “Đừng nói khó nghe như vậy, một người nguyện bị đánh, một người dám đánh, lúc trước là em chủ động quyến rũ anh mà.”
Lửa giận trong lòng Đỗ Di Nhiên dấy lên: “Em đường đường là thiên kim độc nhất vô nhị, sao có thể làm tình nhân của anh, em muốn anh ly hôn cưới em.”
“Anh nói rồi, chuyện này cần em tự mình cố gắng.” Người đàn ông tức giận nói.
Đỗ Di Nhiên tức giận tới mức muốn khóc, cho dù thế nào cô ta cũng không ngờ tới thực ra Lục Kiến Nghi là một play boy.
“Rốt cuộc là anh có từng thích em hay không?”
“Em không còn là thiếu nữ thanh thuần nữa, còn hỏi vấn đề ngây thơ như vậy.” Người đàn ông không chút khách sáo đáp lại.
Đỗ Di Nhiên cảm thấy như bị sấm sét đánh trúng, giống như có một bàn tay to đẩy mạnh về phía sau cô ta, đẩy cô ta vào vực sâu vạn trượng.
“Tôi không phải đồ chơi anh thích gọi là tới, đuổi thì đi?”
Cô ta mở năm ngón tay ra giống như nổi điên, vươn về phía mặt người đàn ông.

Móng tay của cô ta rất sắc, người đàn ông không kịp né tránh, trên gương mặt xuất hiện ba vết cắt, đó không phải làn da bình thường lộ ra thương tổn, mà là mặt nạ bị cứa qua.
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, tát bốp vào mặt cô ta một cái.
Cô ta ngã xuống ghế sô pha, cả người đều đã sợ ngây người, đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm vào gương mặt người đàn ông kia.
“Anh… Anh không phải Lục Kiến Nghi!”
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Cô đã phát hiện ra, vậy tôi không cần che giấu nữa, tôi thực sự không phải Lục Kiến Nghi.

Anh ta mọc mắt ở trên đầu, sao có thể để ý tới loại mặt hàng giống như cô.”
Đầu Đỗ Di Nhiên cảm thấy choáng váng, nội tạng giống như rối loạn, thần kinh toàn thân đều đã vặn xoắn vào nhau.

Cô ta cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu sập xuống, đè nặng lên người cô ta, khiến cô ta tuyệt vọng, suy sụp, hít thở không thông.
“Ngày đó ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, người ở bên cạnh tôi cũng là anh sao?”
“Lục Kiến Nghi không cần cô, thì có tôi cần cô.” Người đàn ông cười tà ác.
Đỗ Di Nhiên cảm thấy toàn bộ cơ thể đều đã bị lửa giận thiêu đốt, hai chân như nhũn ra, lưng phát lạnh, trước mắt biến thành màu đen ngã ngồi trên ghế sô pha.
Trời ạ, không phải Lục Kiến Nghi, nếu thực sự không phải Lục Kiến Nghi.
Toàn bộ mộng đẹp của cô ta, đều đã lập tức hóa thành mảnh nhỏ.
Còn có đứa bé trong bụng cô ta, thực sự chỉ là một đứa con hoang.
Cô ta còn trông cậy vào đứa bé để trèo lên cao nữa mà.
“Cái tên khốn nạn này, tôi phải giết anh, lột da của anh, rút gân cốt của anh, ném anh vào trong chuồng heo cho heo ăn.”
Ngũ quan xinh xắn của cô ta đang phẫn nộ mà vặn vẹo..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi