CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lục Sênh Hạ dẫn theo Hứa Kiến Quân và Kiến Dao tới vườn hoa tản bộ.

Lúc đi tới vườn hoa, nhìn thấy ở sâu trong rừng có hai bóng người lắc lư.

Ba người tò mò đi tới.

Bóng người kia cao lớn, Lục Sênh Hạ liếc mắt một cái là nhận ra Đỗ Chấn Diệp, trong lòng cậu ta có một người phụ nữ, là Ngọc Thủy nữ giúp việc trong nhà.

Đầu Lục Sênh Hạ nổ tung: “Anh Chấn Diệp, anh đang làm gì thế?”
Đỗ Chấn Diệp giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, quay đầu nhìn cô ấy một cái, lại nhìn thoáng qua người phụ nữ trong lòng, cuống quít đẩy cô ta ra.

Trên gương mặt cậu ta là mờ mịt không biết phải làm sao: “Ngọc Thủy, sao cô lại ở đây?”

Ngọc Thủy thẹn thùng nhìn cậu ta: “Cậu chủ, vừa rồi anh đi qua đây, lập tức ôm lấy em, em cũng bị anh dọa sợ.


Lục Sênh Hạ cắn môi, nước mắt lập tức chảy ra: “Anh Chấn Diệp, sao anh có thể như vậy, hu hu…”
Cô ấy khóc chạy đi, cho dù thế nào cũng không ngờ tới ban ngày ban mặt, anh Chấn Diệp mà cô ấy yêu nhất sẽ thân thiết với một người giúp việc.

“Cô út.

” Kiến Dao bước chân ngắn chạy đi, theo sau là hai bà vú vội vàng đi theo, sợ cô bé ngã sấp xuống.

Cô bé là thịt trong tim cậu chủ, cho dù rách một miếng da, bọn họ cũng gặp xui xẻo.

Đỗ Chấn Diệp thì thất thần tại chỗ, giống như mất hồn, Hứa Kiến Quân đi qua kéo góc áo của cậu ta: “Cậu, cậu còn không chạy theo cô út của cháu, giải thích rõ ràng với cô ấy.


Nếu không thì hôm nay chắc chắn nước tràn khắp nhà họ Đỗ mất.

Đỗ Chấn Diệp sờ đầu, giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, xoay người chạy ra bên ngoài rừng hoa.

Lúc này Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi đang bước chậm trên con đường đá, nhìn thấy Lục Sênh Hạ, vội vàng đi tới nghênh đón.

“Làm sao vậy? Người nào bắt nạt em gái anh vậy hả?” Lục Kiến Nghi hỏi.

“Anh cả.


” Lục Sênh Hạ nhào vào trong lòng anh, gào khóc.

Kiến Dao ở phía sau chạy tới, thở hổn hển nói: “Cô út, cô chạy thật nhanh, cháu đều không đuổi kịp.




Thứ nhất cậu ta không phải là play boy, thứ hai, cho dù muốn phong lưu, cũng sẽ không ngốc tới mức lựa chọn ở nơi này.

Cô ôm lấy vai Lục Sênh Hạ: “Sênh Hạ, em bình tĩnh một chút, chuyện này nhất định là có vấn đề.


Lục Sênh Hạ khịt mũi: “Em cũng không muốn tin tưởng, nhưng em tận mắt nhìn thấy.


Đỗ Chấn Diệp bất đắc dĩ thở dài: “Sênh Hạ, anh không biết nên giải thích như thế nào, có khả năng là anh xuất hiện ảo giác, mới có thể coi Ngọc Thủy là em.


Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi liếc nhau một cái, cô lựa chọn tin tưởng em trai, chuyện này chắc chắn có vấn đề, cần phải tìm hiểu kỹ mới được.

Lục Kiến Nghi an ủi vỗ vai em gái: “Có đôi khi, mắt nhìn thấy chưa chắc là thật, chuyện của Đỗ Di Nhiên là ví dụ tốt nhất, tóm lại anh sẽ điều tra rõ ràng, nếu tên nhóc này dám có lỗi với em, cậu ta thảm rồi.


Đỗ Chấn Diệp làm mặt quỷ: “Khẩu vị của em không nặng như vậy.



Trở lại phòng, Hoa Hiền Phương vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Kiến Nghi: “Anh tin tưởng Chấn Diệp à?”
Lục Kiến Nghi gật đầu, giống như có chút suy nghĩ: “Nhà họ Đỗ, luôn có người không hi vọng có đám hỏi này.


Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như vậy, giữa lông mày xuất hiện chút lo lắng: “Nhà họ Đỗ sóng ngầm mãnh liệt, không yên bình.

Lá gan của đám người kia rất lớn, ngay cả Đỗ Di Nhiên cũng dám thiết kế, nếu chúng ta không giải quyết tốt thay Sênh Hạ, sau này em ấy gả tới cũng gặp nguy hiểm.


Sắc bén chậm rãi xuất hiện trong mắt Lục Kiến Nghi: “Điều tra rõ ràng nhóm trợ lý của bà cụ Đỗ trước, có người nào bên phe cô nhỏ Đỗ.


“Anh cũng cho rằng chuyện của Đỗ Di Nhiên có quan hệ tới trợ lý của bà cụ Đỗ à?” Hoa Hiền Phương nhướng mày.

“Nhà họ Đỗ canh phòng nghiêm ngặt, không phải người quen sao có thể thực hiện được?” Lục Kiến Nghi nhún vai.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi