CHỒNG YÊU KHÓ CHIỀU


Cô bước vào cửa hàng, quản lý của hàng - Tiểu Thảo đang giúp khách chọn quần áo.

Cô đi tới phòng nghỉ phía sau.

Thật ra ở đây có quản lý và nhân viên bán hàng nên cô không cần đến mỗi ngày, chỉ là cô không muốn ở trong ngôi nhà khiến người ta nghẹt thở.
"Bà chủ à, hôm nay có người tặng hoa cho chị đó." Tiểu Thảo tiễn khách đi thì cầm một chậu hồ điệp để lên bàn.

Tô Noãn Cẩn nhìn cây hồ điệp màu tím trước mặt thì thấy đau đầu.

Có người nặc danh tặng hoa cho một người phụ nữ đã có chồng, đúng là buồn cười.
"Có cần xử lý không?" Tiểu Thảo thấy sắc mặt cô không tốt thì hỏi nhỏ.
"Không cần, đặt ở bệ cửa sốt đi."
Ánh nắng cuối hè dịu hơn, xuyên qua của số thủy tinh hắt lên chậu hồ điệp.

Quanh chậu hoa được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, tưởng niệm và chờ đợi là ý nghĩa của hoa hồ điệp.


Cô cười giễu cợt.
Ở lại Thượng U tới sáu giờ, Tô Noãn Cẩn mới chậm rãi ra khỏi cửa hàng quần áo.

Giờ tan tầm nên trên đường đông đúc, đợi mãi mới bắt được một chiếc xe.
"Bác tài, cho tới Khê Hải."
Khê Hải là nhà cưới của họ, cũng là bất động sản đắt nhất thành phố S.

Người ở trong đó đều có giá trị con người lên tới chục triệu.

Bác tài quay đầu nhìn cô đây hàm súc.
Tuy Khê Hải ở chốn thành phố phồn hoa nhất nhưng cảnh vật xung quanh lại rất thanh tịnh và tạo nhã.

Nhà cưới này là do Trì Ý Nam đặt mua, ban đầu dọn vào thấy trang hoàng một cách xa hoa nên cô rất khinh thường, nhưng qua một khoảng thời gian thì không thể không công nhận khả năng thưởng thức của anh, trong sự xa hoa lại có sự tinh xảo, tất cả đều vừa chuẩn.
Xe dùng trước công Khê Hải, cô trả tiền rồi xuống xe, bảo vệ cửa khu thấy cô thì cung kính chào.

Nghe nói Khê Hải vừa mở rộng toàn bộ, mà trước đây Trì Ý Nam là cổ đông nên mới chọn được vị trí tốt nhất trong các biệt thự.

Về đến nhà, dì Tuyết đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng của thì quay đầu lại nói sẽ dọn bàn lên ngay.
Tô Noãn Cẩn bỏ túi xuống lên tầng thay đồ.

Thức ăn trên bàn đã dọn xong, cô không có hứng ăn lắm, chỉ ăn vài miếng rồi uống một bát canh là xong.
Dường như dì Tuyết muốn khuyên cô ăn nhiều hơn nhưng thấy sắc mặt cô không tốt nên không dám lên tiếng.
Cô lên tầng tắm rửa, bụng dưới co thắt từng cơn, cô mở ngăn kéo đầu giường thì thuốc giảm đau đã hết sạch.
Không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, mỗi lần kỳ kinh nguyệt tới cô đều bị đau bụng, lần này bởi vì ăn kem nên còn đau dữ dội hơn.
Cô mở to mắt nhìn đèn treo sáng chói trên trần nhà, khóe mắt bất giác ươn ướt.

Đã ba năm rồi, thật ra cũng không khó chịu đựng như cô nghĩ.
Cánh cửa chạm khắc màu đỏ sẫm được người ta đây ra từ bên ngoài rồi đóng lại, ngăn ánh đèn lờ mờ và tiếng người ngoài hành lang.

Trong phòng riêng rộng lớn, đèn lưu y màu đỏ thẫm xoay trên trần nhà, có mấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa da nhập khẩu.

Trì Ý Nam cởi hai cúc áo sơ mi, rót ly Whisky rồi đá người đàn ông trên ghế sofa, người đàn ông kia đúng dậy nhường chỗ cho anh.
"Tâm trạng không tốt à?"
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa đối diện lên tiếng, cũng rót một ly Whisky nhưng không uống.

giọng trêu tức lại như chế giễu:’’Cãi nhau với chị dâu à?"
"Ông già phát hiện ra mảnh đất kia rồi." Trì Ý Nam buồn bực hớp ngụm rượu, nghĩ đến Tô Noãn Cần thì càng phiền não, cô suốt ngày làm trái ý anh.
‘’Tôi thấy không chỉ có vậy, chắc chắn là cãi nhau với chị dâu.’’


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi