CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Hôm trước sau khi không thấy mẹ tôi đâu, đã từng có một nam quỷ đi cùng Thuồng luồng tiên đem mẹ tôi về, lúc ấy tôi cùng Thuồng luồng tiên đều cho là nam quỷ kia do đối phương an bài. Vì chúng tôi không ai nhận ra hắn cả, hắn giống như từ hư không mọc ra vậy, yên lặng làm một chuyện tốt, sau đó liền biến mất không thấy.

Mặc dù quỷ cũng có quỷ hiền lành, nhưng tôi không tin nam quỷ kia sẽ tự nhiên cứu mẹ tôi về rồi lại đưa tới trả lại cho tôi.

Nhất định có người sai khiến hắn ta, mà người đáng nghi nhất chính là Tô Mộc.

Tôi vỗ đầu mình một cái, bừng tỉnh hiểu ra.

Nhất định là anh ấy, anh ấy vẫn luôn dõi theo tôi cho nên anh ấy biết mẹ tôi xảy ra chuyện, biết tôi gần đây đang đối dịch với tử thi, thậm chí còn biết tôi sẽ xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Thịnh.

Cho nên vừa rồi anh ấy mới lại đột nhiên xuất hiện.

Đây không phải là trùng hợp, mà là anh ấy vẫn ở bên cạnh tôi!

Lòng tôi run lên mạnh mẽ, một cỗ chua xót bắt đầu lan tràn vô tận.

Nhưng tôi còn có chút không hiểu, nếu như anh ấy một mực ở bên cạnh tôi, thì tại sao lại không quang minh chính đại xuất hiện. Nếu như anh ấy thật sự lo lắng cho tôi, đối tốt với tôi thì tại sao còn muốn cưới Lâm Yến Nhi, nói với tô những lời gây tổn thương như vậy.

“Tô Mộc…” Tôi buột miệng gọi tên của anh ấy, tôi nhìn bốn phía xung quanh, muốn thấy hình bóng của Tô Mộc ở nơi nào đó.

Tôi gọi liên tiếp chừng mấy lần nhưng Tô Mộc cũng không xuất hiện, thậm chí ngay cả một chút thanh âm cũng không có.

Trong thang máy này, thật sự chỉ có tôi và Diệu Diệu.

Tôi không khỏi có chút thất vọng, có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều đi, lực cực âm không nhất định chỉ có Tô Mộc có thể làm, đột nhiên anh ấy xuất hiện cũng là trùng hợp, căn bản anh ấy không dõi theo tôi…

Tôi liền thở dài, cảm thấy thật mệt mỏi.

Không tiếp tục nghĩ tới chuyện Tô Mộc nữa, tôi cùng Diệu Diệu quay trở lại lầu ba mươi hai lần nữa.

Lúc này lầu ba mươi hai cũng không phát sinh chuyện máu tươi đầm đìa, máu thịt be bét như trong tưởng tượng của tôi mà hoàn toàn yên tĩnh.

Toàn bộ hành lang đều đen như mực không có bất cứ động tĩnh gì, giống như Đường Dũng cùng Cường Tử đều chưa từng tới nơi đây vậy.

Tôi không khỏi có chút lo lắng.

Cũng may còn có Diệu Diệu ở bên cạnh làm bạn với tôi, hơn nữa tôi cầm trong tay miếng ngọc bội đã được phúc sinh, lá gan vẫn đủ lớn liền dẫn Diệu Diệu ra khỏi thang máy, dùng đèn pin của điện thoại di động soi vào con đường phía trước rồi chậm rãi tiến lên.

Tầng ba mươi hai cùng tầng ba mươi ba chỉ cách một tầng nhưng bố cục hoàn toàn khác nhau.

Cả tầng ba mươi ba hoàn toàn bị Tô Thịnh phá thông tạo thành một không gian lớn rộng rãi, nếu không có cây cối xanh um tươi tốt cản trở thì có thể nhìn đại khái được toàn cảnh công ty.

Nhưng tầng ba mươi hai thì khác, hai bên hành lang có không dưới ba mươi cánh cửa.

Sau mỗi cánh cửa là một căn hộ nhỏ, hiển nhiên dáng vẻ giống như các tòa cao ốc khác.

Chỉ là trên tất cả các cửa phòng đều không hề có số thứ tự

Tất cả các cửa cũng đều giống nhau như đúc, không có số phòng hay bảng tên, nhìn cứ như là mê cung không thể phân biệt rõ các gian kia cái nào ở giữa.

Tôi không thể làm gì khác hơn đành vừa gõ từng cửa vừa gọi tên Đường Dũng.

Vừa gõ tới cánh cửa thứ nhất, cửa đột nhiên phát ra tiếng ‘rầm’, giống như có một vật nặng đập vào cánh cửa, đồng thời sau cánh cửa phát ra âm thanh ô ô trầm thấp giống như có dã thú kêu.

Tôi giật nảy mình, không còn dám gọi tên Đường Dũng nữa.

Tôi không có động tĩnh, tiếng rên của dã thú bên trong cũng biến mất.

Tôi lập tức lách qua cánh cửa thứ nhất, gõ cánh cửa tiếp theo để tìm Đường Dũng.

Những cánh cửa tiếp theo, đều gặp những tình huống khác nhau.

Có cánh cửa không có phản ứng gì mặc cho tôi gõ như thế nào, có cánh cửa lại phát ra tiếng có tiết tấu, có quy luật, thậm chí còn có cánh cửa phát ra tiếng móng tay cào vào cửa chói tay khiến tôi nổi cả da gà.

Liên tiếp gõ qua nhiều cánh cửa mà tôi vẫn chưa tìm được bóng dáng Đường Dũng đâu.

Cũng may có Diệu Diệu đi theo, nó thấy tôi gõ cửa mà không nghe được Đường Dũng đáp lại, liền bảo tôi không cần gõ nữa, nó dùng thuật Long Phù tìm Đường Dũng.

Nó là tiểu quỷ của Đường Dũng, cùng Đường Dũng tâm ý tương thông. Sau khi thi triển thuật Long Phù trong chớp mắt nó đột nhiên chỉ vào một cánh cửa, nói Đường Dũng ở phía sau cánh cửa này.

Nhưng cánh cửa kia vừa rồi tôi đã gõ, rõ ràng không thấy Đường Dũng đáp lại, tại sao anh ta lại ở bên trong cánh cửa này?

Tôi vội vàng hỏi Diệu Diệu liệu Đường Dũng không có xảy ra chuyện gì chứ?

Diệu Diệu lắc đầu một cái, nói đại ca nó trâu như vậy làm sao có thể xảy ra chuyện gì.

Nhưng mặc dù nói vậy Diệu Diệu vẫn có chút lo lắng trên mặt, nói tiếp: “Có điều từ cảm ứng em thấy, đại ca em hẳn đang gặp phiền toái, em phải đi giúp anh ấy.”

Nói xong Diệu Diệu phát ra một tia âm tuyến, biến thành hình dáng chìa khóa mở cánh cửa trước mặt ra.

“Gừ!” Cánh cửa vừa mở ra, bên trong nháy mắt thoát ra một thân ảnh gầy gò tóc trắng, người co lại trực tiếp ôm lấy tôi, há miệng định cắn vào động mạch trên cổ tôi.

“Cương thi!” Tôi hét lên, sợ sắp són đái.

Động tác của nó tương đối nhanh, giống như con khỉ bám trên người tôi vậy, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ như tiếng khóc gào, miệng há ra cắn vào cổ tôi.

Nó muốn hút máu tôi, nhưng may mắn là hình như răng nanh của có còn chưa dài ra, muốn cắn hút máu người cũng không dễ dàng.

Thừa dịp nó còn chưa chiếm ưu thế tôi liền móc ra ngọc bội ấn lên người nó.

Có lực cực âm, thậm chí tôi không phải đọc thần chú gì thì cương thi kia đã kên rên một tiếng, từ trên người tôi ngã lăn quay xuống đất.

Lúc này tôi mới nhận ra, cương thi là một bà lão hơn năm mươi tuổi, ánh mắt của bà ta đang nhìn chằm chằm tôi giống như nhìn chằm chằm thức ăn ngon vậy.

Ngoại trừ cái này ra, trong mắt của bà không có bất kỳ cảm xúc gì, khóe miệng giật giật một cái giống như muốn nôn ọe.

“Chị, bà ấy đang dài răng, đã lộ ra một cái răng nhọn.” Diệu Diệu ngược lại rất tinh mắt, chỉ miệng bà lão đang há ra, nói.

Nghe nó nói như vậy tôi thật đúng cũng thấy được vị trí chiếc răng kia đang dài ra, càng ngày càng nhọn, tiếp tục như vậy rất nhanh bà ta sẽ biến thành cương thi, đến lúc đó thì rất phiền toái.

Lòng tôi sẽ run lên một cái, tay nắm ngọc bội chặt hơn.

Cùng lúc đó, tôi sợ ngọc bội không đủ còn móc ra thiên địa kích để ngang trước người mình, từng bước từng bước lại gần bà lão kia.

Thừa dịp bà ta còn chưa hoàn toàn biến thành cương thi, tiên hạ thủ vi cường, chỉ cần cắt được cái răng của bà ta thì bà ta sẽ ngừng ăn.

Chiêu này là tôi học được khi xem phim, cũng không biết có linh nghiệm hay không nhưng ở thời khắc mấu chốt này, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thử một chút xem như thế nào.

Rất nhanh tôi đã ép tời gần trước mặt bà lão, bà ta mới bị ngọc bội của tôi đả thương nên thấy ngọc bội rất kiêng kỵ, chỉ có nhe răng cùng gương mặt đầy tàn bạo uy hiếp tôi.

Tôi thầm vui mừng trong lòng, trong đầu nghĩ chỉ cần có vậy, đem lộ răng ra tôi sẽ càng dễ ra tay.

Tôi đã chuẩn bị tư thế đánh nhau, nhìn tình huống cụ thể, định ra tay đánh đòn phủ đầu, liền hướng bà lão kia đánh tới.

Thiên địa kích sắc bén xoẹt một đường hướng về miệng bà lão, cắt đi răng nanh.

Khi lưỡi đao thiên địa kích sắp chạm vào răng nanh thì sau lưng tôt đột nhiên phát ra một giọng nói: “Dừng tay!”

Thanh âm rất gấp gáp, lại rất quen thuộc.

Tôi theo bản năng dừng một chút.

Nhưng chính ngay thời khắc tôi chần chừ này, bà lão kia đột nhiên như phát tiên, gào lên một tiếng, bỗng nhiên đẩy tôi ra, rồi nhanh chóng hướng sang một bên trốn thoát ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi