Ba ngày tiếp theo tôi đều bận rộn ghi chép lại bản phiên dịch nội dung của Phó Âm Kinh, rốt cuộc cũng phiên dịch ra được hơn một nửa, phần còn lại kia ước chừng cần hai ngày nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau hai ngày nữa chỉnh lý lại một chút là xong.
Ai ngờ ngày thứ ba khi tôi đang sửa sang thì đột nhiên có cảnh sát đến gõ cửa biệt thự.
Tới cửa có chừng bảy tám cảnh sát, bọn họ đều mặc áo chống đạn tay cầm súng, mặt đầy ngưng trọng giống như đang truy bắt tội phạm nguy hiểm.
Đến khi nhìn thấy tôi mặc quần áo ở nhà ra mở cửa bọn họ còng sửng sốt một chút.
Nhưng bọn họ không khách khí với tôi chút nào, sau phút sững sờ ngắn ngủi liền có hai cảnh sát trẻ tuổi tiến đến bấm còng số tám vào cổ tay tôi. Một cảnh sát trung liên cầm tấm hình để cạnh mặt tôi so sánh một chút, sau đó quát lên: “Mang đi!”
Tôi thấy không ổn, nhưng bởi vì bọn họ là cảnh sát, trong tay còn cầm súng cho nên căn bản không dám giãy dụa, chỉ hỏi bọn họ tại sao lại bắt tôi.
Bọn họ cũng không để ý, cứ vậy lôi tôi đi.
Trong lòng tôi vui vẻ, cũng không để ý tơi thái độ lạnh như băng của anh ấy, chủ động chui vào trong ngực anh ấy, còn để cho cánh tay của anh ấy ôm lấy tôi, ngửa đầu nói:" Tô Mộc, những việc mà anh làm kỳ thực em đều đã biết hết rồi, anh vì cứu em, thậm chí còn không tiếc thi triển cấm thuật, một mạng đổi một mạng, cho nên mới đột nhiên trở thành kẻ gầy gò hung bạo có phải hay không, anh cưới Lâm Yến Nhi, nhất định là bị bất đắc dĩ, chỉ là anh như thế nào lại ngốc như vậy, em nếu là chết rồi, liền để chết đi, biến thành quỷ, vẫn như cũ có thể cùng ở một chỗ với anh, anh sai lại dùng thực lực bản thân đang ở đỉnh điểm để cứu em."
Trong thanh âm của tôi đầy ắp giọng nũng nịu, đây là lần đầu tiên tôi nói cùng Tô Mộc như vậy a.
Quả nhiên Tô Mộc sửng sốt, sau đó cúi đầu xuống nhìn tôi, cái cằm gầy gò lộ ra góc cạnh sắc sảo, hình dáng như cũ vẫn nhìn hết sức đẹp trai.
" Anh cứu em là bởi vì em là vốn liếng mà anh lưu lại ở trần gian, em chết thì không sao, nhưng anh lại không thể quay về trần gian được nữa rồi, cho nên em không thể chết được." Tô Mộc nói, trước khi anh ấy nói, đã dùng âm khí che kín lỗ tai của nhóm cảnh sát vũ trang, cho nên hai người chúng tôi nói chuyện đều không chút kiêng kỵ.
Tôi nghe những lời này trong nháy mắt liền mất hứng, hung hăng trừng mắt Tô Mộc.
Cái gì tiền với chả vốn a, rõ ràng trong lòng rất quan tâm tới tôi, vì cứu tôi hồn phách thiếu chút nữa cũng không giữ được, bây giờ còn giả bộ dáng vẻ thanh cao lãnh đạm, nói cứu tôi chỉ là vì để anh ấy có thể tiếp tục trở lại trần gian.
Nếu như tôi không biết anh ấy vì tôi cái gì cũng đều làm, tôi nhất định lại sẽ tức giận đến phát điên, cho rằng Tô Mộc là một kẻ lừa đảo tình cảm, bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng anh ấy đang êm đẹp, tại sao luôn nói những lời tổn thương đến tôi, hơn nữa vào thời điểm lần trước tôi thấy anh ấy, âm khí bên cạnh anh ấy hầu như đã trong suốt đến nhìn không thấy rồi, anh ấy cũng gầy đến thoát hình, lần này gặp lại, ngược lại đã tốt hơn nhiều, đây là tại sao?
Trong lòng tôi rất hiếu kỳ, hỏi anh ấy trong khoảng thời gian này đã làm gì, gần đây tình trạng đã tốt hơn rất nhiều, tôi đây an tâm.
Anh ấy cũng không trả lời tôi, biểu tình lạnh lùng như trước, đối xử với tôi so lần trước gặp mặt cứng nhắc hơn rất nhiều, giống như giữa chúng tôi có khoảng cách vô hình nào đó.
Lúc này tôi mới nhớ tới, lần trước anh ấy trước khi đi đã từng hỏi tôi, khuôn mặt lúc đó của anh ấy tôi có thể tiếp nhận hay không, lần đó tôi bị kinh sợ, đẩy anh ấy ra.
Nhất định là bởi vì chuyện này, để lại một vết thương ở trong lòng anh ấy, anh ấy cho là tôi để ý dung mạo của anh ấy bây giờ, mới bảo trì lãnh đạm đối với tôi.
Nghĩ vậy, tôi liền ôm cổ Tô Mộc, ngửa đầu lại gần, đôi môi chủ động hôn lên đôi môi lạnh băng của anh ấy.
Anh ấy không nghĩ tới đột nhiên tôi lại chủ động như thế này, liền nhướng mày, bất quá anh ấy cũng không có đẩy tôi ra, mà là theo thói quen đem tôi ôm chặt hơn, rất nhanh liền đảo khách thành chủ.
Toàn bộ cảnh sát ở trong xe, tuy rằng không nghe được chúng tôi đang nói chuyện gì, nhưng có thể thấy được mọi động tác của chúng tôi. Nhìn thấy vậy, sắc mặt đều nhanh tái đi, lúng túng muốn chết.
Tôi cũng bị bọn họ nhìn đến ngượng ngùng, nhưng tôi bây giờ vì lấy lòng Tô Mộc, cũng không quản nhiều như vậy.
Quả nhiên, ngoài miệng Tô Mộc nói chán ghét tôi, nhưng cơ thể ngược lại rất thành thật, không bao lâu hơi thở của anh ấy liền mất khống chế.
Bất quá sau khi anh ấy buông tôi ra tôi, vẫn là một bộ sắc mặt khó chịu, chững chạc đàng hoàng ngồi ở bên cạnh tôi, thật giống như hai chúng tôi ai cũng không quen ai vậy.
Tôi biết anh ấy kỳ thực đã không còn tức giận nữa rồi, thậm chí còn cảm giác anh ấy hiện tại đang rất vui vẻ, chỉ là đang giả bộ tức giận mà thôi, tôi liền đùa giỡn, ở trong ngực anh ấy dùng sức cắn, rồi gối lên cơ ngực không còn dư lại bao nhiêu mà ngủ.
Anh ấy cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như không cảm thấy được hành động của tôi.
Lái xe một ngày một đêm, mới vừa tới Bắc Kinh.
Chờ đến lúc xuống xe, tôi cùng Tô Mộc quan hệ đã hòa hảo như lúc ban đầu, nhất là tôi, sau khi cùng Tô Mộc hòa hảo lại đặc biệt vui vẻ, thậm chí không cảm thấy là đang bị bắt tới thẩm vấn, mà giống như là cặp tình nhân đến Bắc Kinh đi du lịch.
Dựa vào quan sát của tôi, chúng tôi bây giờ chắc đang ở tại một nhà giam một vùng ngoại ô của Bắc Kinh, phụ cận có một toà nhà ngục giam của phụ nữ.
Mà ngục giam dành cho nữ bên cạnh đứng vững như một tòa cao ốc, phía trên treo một huy hiệu cảnh sát thật to, hẳn là một tòa nhà ký túc xá của cảnh sát.
Bởi vì có Tô Mộc ở bên cạnh, thái độ của những cảnh sát kia đối với tôi tốt hơn rất nhiều, đem tôi từ trên xe gọi xuống, trực tiếp mang theo chúng tôi đi tới phương hướng của tòa cao ốc.
Tòa cao ốc kia được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cơ hồ mỗi một cánh cửa đều có hai vị cảnh sát mang súng thủ vệ đứng hai bên, khiến cho tôi bị áp lực giống như núi đè.
May mà có Tô Mộc bên người, trên đường đi tôi đều kéo tay anh ấy.
Sau khi tiến vào thang máy cao ốc, người cảnh sát hộ tống chúng tôi mới dừng lại, nói:" Sau khi thang máy sau khi dừng lại, sẽ có người tiếp ứng."
Nói xong hắn liền lưu loát cất bước rời đi.
Điều này khiến tôi có chút kinh ngạc, dù sao nhìn bọn họ từ Giang Minh đem tôi truy bắt tới Bắc Kinh. Tôi hẳn là một tội phạm lớn mới đúng, bọn họ vậy mà chịu thả tôi cùng Tô Mộc tự mình hoạt động, cũng không sợ chúng tôi bỏ trốn.
Bất quá tôi bây giờ cũng không có tâm tư trốn chạy, chung quy cảnh sát có thể tìm đến tôi, nhất định đã tra được cặn kẽ mọi tin tức của tôi, tôi là người sống, sinh sống dưới chế độ luật pháp, bây giờ bỏ chạy, liền có nghĩa tôi muốn bị toàn nước phát lệnh truy nã, dựa vào việc Tô Mộc có thể đem cả sở cảnh sát khống chế, còn muốn theo tôi cùng đi Bắc Kinh, đoán chừng cũng đã suy xét đến mấy vấn đề này rồi.
Tôi và Tô Mình cùng nhau đi vào thang máy, nhưng không biết nên đi tầng mấy, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện nhấn mấy lần.
Thang máy vậy mà không có phản ứng, chắc là loại thang máy quét thẻ để đi vào, cũng may sau khi tôi bấm loạn, thang máy tự động đi lên, đi một hồi liền dừng, mặt trên cũng không có hiện là đang ở tầng mấy.
Đoán chừng là vì phòng ngừa người khác biết vị trí cụ thể của đối phương.
Này an ninh, không hổ là cao ốc của cảnh sát, quả thực làm thật kín kẽ tận tường.
Tôi dứt khoát cũng không khẩn trương như vậy, dù sao cũng có Tô Mộc ở đây, anh ấy nhất định sẽ bảo đảm an toàn của tôi, tôi liền nhanh chân đi theo Tô Minh là tốt rồi.
Ra khỏi thang máy, ở cửa đã có một vị nữ cảnh sát đang đợi, trong tay nàng đồng dạng cũng cầm một tấm hình, sau khi trông thấy tôi cùng Tô Minh, liền giơ tấm hình lên nhìn tôi so sánh một chút, tiếp đó gật đầu một cái, mang theo chúng tôi trực tiếp đi vào một gian phòng làm việc.
Hai bên phòng làm việc đều cài đặt một cánh cửa kiểm tra an ninh, giống như kiểm tra ở sân bay.
Chúng tôi sau khi đi vào, nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi mặc quân trang ngồi phía sau bàn làm việc, trước mặt của ông ta còn đứng một người khác.
Người nọ toàn thân trang phục đạo sĩ, đỉnh đầu vấn một búi tóc, khí vũ hiên ngang, sau khi nhìn thấy tôi, lập tức dương cây phất trần trong tay, nói: "Vương cục trưởng, người này chính là bần đạo bế môn đệ tử, Lộc Dương, nàng tuyệt đối không phải là chủ nhân của những cương thi kia."
Tôi thấy vị đạo sĩ kia cũng là sửng sờ, người này tôi nhận thức, chính là Đinh Thiện.
Nhưng mà ông ấy tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa từ lúc nào tôi thành bế môn đệ tử của ông ta?