Bởi có âm khí Tô Mộc truyền cho, tôi giống như bị đánh thuốc tê, mặc dù người còn uể oải nhưng cảm giác thiêu đốt đã giảm bớt nhiều.
Có lẽ vừa rồi quá khó khăn, hoặc có lẽ bị sợ, trong mắt tôi không biết từ khi nào nước mắt đã trào ra.
Ngửa mặt nhìn gương mặt đang căng thẳng của Tô Mộc, tôi nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi!”
“Đừng có nói lung tung con người ngu ngốc này. Cho dù chết cũng không thể chết bây giờ, nói em bao nhiêu lần, vậy mà lần nào em cũng không nghe lời, chỉ biết gây họa!” Tô Mộc nhỏ giọng mắng.
Rõ ràng anh ấy đang cắn răng kiềm chế điều gì đó nhưng sự đau thương trong ánh mắt thì làm thế nào cũng không giấu được.
Bởi vì đang quá ưu tư, âm khí trên người anh ấy cũng không thu lại mà đang phiêu tán ở xung quanh, tới khi Tô Mộc ôm tôi đi ra ngoài, mặc dù bên ngoài bị vây quanh bởi một đám đệ tử Cản Thi phái và cương thi nhưng cũng không có ai dám tiến đến.
Lý Quân cùng Lạt ma Tây Tạng cõng Đào Nghị cũng theo sát phía sau, chúng tôi đi một hơi rất xa, ra khỏi thôn của Cản Thi phái Tô Mộc mới tìm một sơn động đem đặt tôi xuống, tay đặt vào vị trí trung đan điền của tôi, nhẹ nhàng cảm thụ gì đó, giống như thầy thuốc Đông y bắt mạch vậy.
Lòng tôi đầy bất an, nhìn ánh mắt Tô Mộc càng ngày càng tối, rốt cuộc không nhìn được hoi: “Tô Mộc, những gì gã Tam trưởng lão ấy nói đều là thật sao, em thật sự sẽ biến thành thi lỗi của hắn, bị hắn khống chế?”
Bị tôi hỏi sắc mặt Tô Mộc càng âm trầm hơn: “Sẽ không, người tốt sống không lâu, gieo họa suốt cả ngàn năm, em sẽ không chết dễ dàng như vậy được.”
Mặt tôi tối sầm lại, lúc này anh ấy còn có tâm tư mắng tôi.
Có điều có những lời này của anh ấy khiến lòng tôi yên ổn hơn rất nhiều.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho tôi liền mượn điện thoại của tôi, nói muốn gọi điện ra ngoài, sau đó liền rời đi.
Đến khi lần nữa anh quay trở lại thì biểu tình trên mặt đã buông lỏng rất nhiều, thậm chí trên mặt còn mang nét cười.
Thấy anh ấy như vậy tinh thần tôi liền tỉnh táo lại, gượng người dậy hỏi anh ấy: “Sao thế, có cách giải quyết không?”
“Ừ, coi như mạng em lớn, mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành.” Tô Mộc liếc tôi một cái, có điều khi nói chuyện khóe miệng thường không khống chế được nụ cười nở ra.
Nói xong anh bảo bọn đội trưởng Lý đi ra ngoài tránh một chút, anh sẽ một mình trị chữa trị cho tôi.
Đội trưởng Lý vốn đang buồn rầu bởi vì chuyện Đào Nghị bị hôn mê, nghe nói như vậy liền gật đầu một cái, mang Lạt ma Tây Tạng đi ra ngoài.
Chờ sau khi bọn họ đi ra, khóe miệng Tô Mộc đột nhiên cong lên cười, đầu chợt hạ thấp xuống, miệng cách miệng tôi chưa đầy một cm.
Tôi thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng khí thức thoang thoảng trong miệng Tô Mộc.
Nuốt nước miếng một cái, tôi có chút lo lắng, hỏi Tô Mộc muốn làm gì.
“Cứu mạng em.” Mặt Tô Mộc hạ thấp hơn nữa, âm thanh cũng hết sức mập mờ, tôi thậm chí có thể cảm nhận được lông tơ trên môi anh.
Nói xong câu này, anh ấy không còn do dự nữa, cúi đầu nóng bỏng hôn tôi.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, mặc dù bình thường anh ấy cũng sẽ hôn hay ôm tôi, nhưng như thế này cũng rất ít, hơn nữa anh ấy thích hôn lên trán tôi, hôn lên môi phần lớn là lướt qua.
Nụ hôn sâu nóng bỏng như vậy không hề hay gặp, toàn thân tôi như bị điện giật vậy, tinh thần căng thẳng, bắp thịt tê dại.
Anh ấy cảm nhận được phản ứng của tôi liền giễu cợt một chút, vừa hôn tôi vừa hỏi tôi nhạy cảm làm gì, kích thích hơn còn ở phía sau.
Vừa nói thì tay anh đã đưa vào trong quần áo tôi thăm dò…
- --
Sant: Nhắc lại lần nữa, các bạn đã đọc bản tiếng Trung hay convert rồi thì không kể trước nội dung truyện nha:3:3:3