CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Mặt Đường Dũng đầy vẻ chột dạ, cười khan ha ha, nói lão quỷ thật chu đáo, nếu Dương Dương muốn ăn cháo thì anh ta sẽ để tôi ăn cháo.

Vừa nói đã đi về phía Tô Mộc.

Phía dưới anh ta vẫn mặc quần, chưa có cởi.

Tôi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, buông tay xuống. Gã Đường Dũng này thật là, tự nhiên làm bộ cởi quần áo hù dọa tôi làm gì, khiến Tô Mộc mặt thúi như vậy.

Tôi cũng tiến tới cạnh Tô Mộc, mặt nhoẻn cười lấy lòng.

Không biết tại sao, rõ ràng là lỗi của Đường Dũng, tôi lại không làm sai, nhưng thấy Tô Mộc bày mặt thúi tôi lại có loại chột dạ không giải thích được, đi tới ngồi xuống trước mặt Tô Mộc. Tô Mộc đã chuẩn bị cháo cho tôi, lúc tôi quay đầu muốn gọi Diệu Diệu ăn cùng mới phát hiện đã không thấy nó đâu.

Có lẽ cũng bị sợ Tô Mộc, nó vốn rất sợ Tô Mộc, bây giờ Tô Mộc bày mặt thúi nó càng không dám lộ mặt.

Cảm giác có chút áp lực, tôi cũng không dám nói chuyện với Tô Mộc, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn cháo, ăn một cách nghiêm túc dị thường.

Ngược lại Đường Dũng là người đầu têu lại coi như không có gì xảy ra, hỏi Tô Mộc có muốn ăn gà không, gà kia anh ta đã nướng rất lâu, không ăn thì thật phí.

“Thật muốn cho tôi ăn, vậy đốt cho tôi đi.” Tô Mộc lạnh lùng nói.

“Ách, được… Long Phù đây sẽ đi đốt cho anh.” Đường Dũng có lẽ cũng bị Tô Mộc dọa sợ không nhẹ, tìm cơ hội cứ như vậy chuồn đi.

Chớp mắt trong phòng chỉ còn lại tôi với Tô Mộc.

Anh ấy cũng không ăn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn xuống đỉnh đầu tôi, nhìn tôi ăn khiến áp lực trong lòng tôi ngày càng lớn, cảm giác anh ấy cứ tiếp tục nhìn chằm chằm đỉnh đầu tôi sẽ khiến tôi hói mất.

“Dương Dương, sau này bớt qua lại với gã Long Phù kia đi.” Nhìn tôi hồi lâu Tô Mộc mới nói một câu.

Cho dù thế nào cuối cùng cũng phá vỡ bế tắc, tôi nhất thời gật đầu liên tục, còn giơ hai đầu ngón tay lên thề: “Yên tâm, sau anh em tuyệt đối sẽ không cùng tên khốn kia ở một mình một phòng.”

“Dùng hai đầu ngón tay thề không có tác dụng.” Tô Mộc thấy bộ dáng chân thành của tôi, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn một ít.

“A? Vậy thì ba ngón? Bốn ngón?” Tôi mượn cơ hội lập tức đùa giỡn, cố gắng muốn chọc cười anh ấy.

Tô Mộc im lặng nhìn tôi, giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy.

Nhưng khóe miệng anh lại cong lên cười, hiển nhiên không tức giận, nói: “Ngốc, mấy ngón tay thề cũng không để làm gì, thề dựa vào tấm lòng, tay thề cũng dựa vào tấm lòng, định lực của em quá kém, thề cũng vô ích.”

Vừa nói nụ cười trên mặt lại nồng hơn, ánh mắt nhìn tôi cũng xen lẫn một tia yêu thương, tay đưa lên tóc tôi, thở dài nói: “Thật may đã quay lại như cũ.”

“Ừ, không dễ dàng.” Tôi cũng thở dài theo anh ấy.

Có điều nói xong tôi liền nhớ tới một chuyện, hỏi Tô Mộc thân thể tôi đã quay lại thì Lâm Yến Nhi đâu, cổ yêu thân lúc trước tôi chiếm dụng đâu?

“Bản thân Lâm Yến Nhi chính là lệ quỷ, không có thân thể cũng vẫn tồn tại được. Sau khi anh lôi hồn phách cô ta ra khỏi thân thể em thì cô ta bị trọng thương, bây giờ có lẽ đang trốn đi. Còn yêu thân kia bây giờ đang ở trong tủ lạnh ở bếp, chờ hai ngày nữa thân thể em hoàn toàn ổn định chúng ta lại lần nữa đi tới Lạc Dương một chuyến, đem trả lại yêu thân.” Tô Mộc nói.

Tôi gật đầu một cái, thân thể này mới vừa quay lại, quả thật tôi thấy cả người uể oải giống như không có chút sức lực nào. Có điều sau khi ăn cháo đã tốt hơn nhiều, cũng sẽ không mệt mỏi, liền xuống lầu tìm mẹ tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi