“Đương nhiên là đã có dự định, Dương Dương cũng đã ra mắt ba cháu, bọn họ rất hòa hợp.” Trên mặt Tô Mộc xuất hiện vẻ lúng túng hiếm thấy, sờ sờ mũi nói.
Mẹ tôi nghe vậy liền vui vẻ hơn, kéo tay Tô Mộc vừa định muốn nói gì đó thì đột nhiên kêu lên một tiếng, hỏi sao tay Tô Mộc lại lạnh như vậy?
Tôi cả kinh trong lòng, sợ mẹ tôi phát hiện ra điều gì. Bởi vì tay Tô Mộc thật sự so với người bình thường thì lạnh hơn rất nhiều, tôi đã sớm quen, nhưng cái gọi là có tật giật mình, tôi rất sợ mẹ tôi phát hiện ra Tô Mộc không phải người sống.
Nhưng cũng may mẹ tôi căn bản không để ý, không đợi tô mở miệng giải thích mẹ tôi đã nói tiếp: “Bọn con khi còn trẻ chính là không biết yêu quý thân thể mình, tuổi còn trẻ mà tay đã lạnh là biểu hiện của thân thể bị lạnh, nhất là đàn ông các con phải chú ý, nếu không sau này không tốt để có em bé.”
Có em bé…
Tôi có chút lúng túng đau đầu, bây giờ mới là lúc nào, mặc dù không còn mấy ngày nữa sẽ tới sinh nhật tôi, nhưng cho dù qua sinh nhật tôi thì tôi cũng mới hai mươi mốt tuổi, đang là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất. Thật không rõ mẹ tôi đây giục cưới rồi lại giục có em bé, là lo con gái mình quá xấu xí sợ sau này không ai thèm lấy sao?
“Dì yên tâm, cháu đã tìm thầy thuốc đông y khám qua, mặc dù cơ thể lạnh nhưng tâm hỏa thịnh vượng khiến cơ thể vừa đủ đạt trạng thái cân bằng, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện có con sau này.” Tô Mộc ngược lại không chút xấu hổ nào, cười nói với mẹ tôi.
Mẹ tôi cười toe toét, thật đúng dáng điệu của cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng vừa mắt, nói nếu có kế hoạch kết hôn rồi thì cũng đừng để lâu, chọn thời gian thích hợp cho hai gia đình gặp mặt, cũng để tăng thêm hiểu biết về nhau một chút.
Đề tài trò chuyện này khiến tôi hoàn toàn cứng lại, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc, chờ xem anh ấy giải quyết thế nào cho vẹn toàn.
Dẫu sao anh ấy là một lão quỷ đã chết hơn một trăm năm, đừng nói cha mẹ, cho dù là cháu cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Vốn vẫn có thể tìm Tô Thịnh tới giả vờ làm ba của Tô Mộc được, nhưng bây giờ Tô Thịnh lại cùng phe với Lâm Yến Nhi, mặc dù còn chưa trở mặt với nhau nhưng vẫn là bớt tiếp xúc với ông ta thì tốt.
Còn lại có Tô Đoàn, nhưng với Tô Mộc thì chỉ như hai anh em, không thể nào giả mạo làm trưởng bối của Tô Mộc được.
Tính đi tính lại, chúng tôi có lẽ chỉ còn cách bỏ tiền thuê người đóng giả làm cha mẹ Tô Mộc.
Tôi vội vàng nháy mắt với Tô Mộc, để cho anh ấy tùy tiện tìm lý do nào đó tránh đi là được.
Ai ngờ Tô Mộc đồng ý rất dứt khoát, suy nghĩ một chút rồi hỏi mùng một tháng sau ba mẹ tôi có rảnh không, nếu rảnh thì chọn mùng một tháng sau để cha mẹ hai bên gặp mặt.
Mẹ tôi gật đầu liên tục, nói có rảnh có rảnh, không rảnh cũng phải rảnh, nếu như vậy thì định vào mùng một tháng sau.