CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tốc độ kia rất nhanh, tuyệt đối không phải là người.

Thấy đường đi của thân ảnh kia, Tô Mộc nhếch môi khẽ cười một tiếng, bảo tôi bám cho chắc, sau đó lùi lao xuống ngăn cản đường đi của bóng đen kia.

Bóng đen kia miệng vẫn đọc đồng dao, bất chợt bị chúng tôi chặn lại thì hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó nhìn Tô Mộc khiếp sợ.

Lúc này tôi mới có cơ hội thấy rõ, bóng đen này là một đứa bé trai, hình dáng đại khái khoảng sáu bảy tuổi, trên người không mảnh vải che thân, cái gì cũng không mặc, không nhìn kỹ còn tưởng nó là một con khỉ đen nhỏ.

“Ngài là… lệ quỷ đại nhân?” Khi tôi quan sát cậu bé thì cặp mắt cậu bé cũng nhìn tới nhìn lui trên người Tô Mộc, sau đó thận trọng mở miệng hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc không lên tiếng mà chỉ gật đầu một cái, sau đó hỏi đứa bé trai vừa rồi hát bài đồng dao đó là ý gì, nó có phải biết cây liễu nở hoa kia ở đâu.

Nghe Tô Mộc nhắc tới hoa liễu rõ ràng tinh thần đứa bé kia căng thẳng, chân lui về phía sau hai bước muốn chạy trốn, nhưng nó còn chưa kịp hành động thì người Tô Mộc chợt lóe lên chặn đường lui của cậu bé.

Chúng tôi một trước một sau kẹp đứa bé kia ở giữa, thấy bây giờ không còn đường có thể chạy trốn, mặt đứa bé trai hiện vẻ khổ sở, nhỏ giọng nói: “Ta có thể đưa các ngươi đi tìm hoa liễu, các ngươi có thể đừng bắt ta hay không?”

“Dĩ nhiên là có thể.” Tôi nháy mắt bị bộ dáng đáng thương của đứa bé chọc cười, nói.

Chẳng qua sau khi tôi nói thì đứa bé trai cũng không chút nào để ý đến tôi mà chỉ giương mắt nhìn Tô Mộc.Tôi nhất thời tự ái có chút mất mặt.

Đến khi Tô Mộc tự mình đồng ý sẽ không làm khó cho nó thì đứa bé trai này mới dẫn đường ở phía trước. Chúng tôi đi sau lưng đứa bé trai, nó đưa chúng tôi lượn quanh lượn quanh trong rừng, sau mấy vòng thì mắt bỗng nhiên sáng lên, chúng tôi rốt cuộc đã quay lại bờ sông.

Chỉ là lúc này cảnh tượng trước mợt với vừa rồi không giống nhau chút nào. Cả con sông biến thành một cảnh xuân nước, dòng nước trong vắt hiện ra màu xanh biếc, hàng cây hai bên bờ đang nở trắng hoa đào, cánh hoa trắng như tuyết. Cảnh thu tiêu điều đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, toàn bộ là một cảnh hoa của mùa xuân tươi đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi