Tôi lui về phía sau được Tô Mộc chạy đến đỡ mới đứng vững được, cho dù như vậy âm thanh này còn mang đến khiếp sợ cho tôi còn lớn hơn vừa rồi.
“Đường Dũng? Tại sao lại là anh?” Tôi cả kinh nói.
Lúc này anh ta rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu lên, có điều chỉ là nửa tháng không gặp mà da anh ta đã tối đi rất nhiều. Trước kia còn trắng như công tử, bây giờ đã thành màu đồng, hơn nữa anh ta cao lớn, nhìn qua còn tưởng anh ta từ châu Phi tới.
Sau khi gặp nhau ở Lạc Dương tôi liền cũng chưa liên lạc với anh ta.
Kỳ lạ là, trước kia không có việc gì anh ta cũng sẽ gửi wechat quấy rầy tôi, nhưng sau lần gặp nhau ở Lạc Dương thì anh ta biến mất không tung tích, cũng chưa nhắn tin cho tôi lần nào.
Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn giả thần giả quỷ hù dọa tôi, sắc mặt tôi liền trầm xuống, hỏi anh ta rốt cục có ý gì.
“Ý gì cái gì? Dương Dương, anh chỉ muốn đùa với em một chút mà thôi, lâu như vậy không thấy chẳng lẽ em cũng không nhớ anh sao?” Đường Dũng toét miệng cười một tiếng. Vừa nói hai cánh tay ở phía sau anh ta khẽ cử động một cái, cũng không biết cụ thể anh ta đã làm gì nhưng hai nhân viên an ninh đột nhiên kêu đau một tiếng, buông tay ra.
Đường Dũng được tự do lần nữa, hai tay dang ra hướng tôi nhào đến muốn ôm.
Tôi liên tục lui về sau tránh, cuối cùng vẫn là Tô Mộc không nhìn nổi, đứng chắn trước mặt tôi khiến sự nhiệt tình của Đường Dũng xẹp xuống.
Bởi lời nói của Đường Dũng với tôi ở Lạc Dương nên thái độ của tôi bây giờ với Đường Dũng lạnh rất nhiều. Nếu anh ta không muốn nói vì sao anh ta lại hù dọa tôi thì tôi cũng sẽ không hỏi anh ta, chỉ lẳng lặng đứng sau Tô Mộc chờ Tô Đoàn đưa thầy giám thị tới.
Nhưng lúc này Đường Dũng rất hưng phấn, mặc dù anh ta không còn ý đồ muốn ôm tôi nhưng mặt vẫn cười hớn hở đi tới bên cạnh tôi, hỏi tôi xuất hiện ở Giang Đại có phải cũng là tới bảo vệ Vương Lâm Lâm.
Nghe anh ta nói vậy, mặc dù tôi không muốn để ý tới anh ta nhưng vẫn không nhịn được tò mò, hỏi anh ta: “Có ý gì? Anh là vì Vương Lâm Lâm nên tới đây?”