CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Tôi không sao, bây giờ ông có thể đi ra ngoài không?” Tôi hỏi.

“Ta thử một chút.” Giao tiên nói.

Sau một lúc lâu trong đầu tôi lại xuất hiện tiếng của Giao tiên: “Có thể, nhưng ta chỉ có thể theo đường cũ trở về, không thể đến chỗ ngươi. Sao ngươi lại lên cao như vậy? Lão già kia rốt cuộc muốn làm gì?”

“Muốn đoạt mệnh thực quỷ của tôi, có điều ông yên tâm, hắn nói nước phía trên chảy hết mới có thể hành động. Bây giờ ông mau đi ra tìm tới Tô gia bảo Tô Thịnh mang người tới trợ giúp. Bọn họ không là quỷ cũng không phải yêu, hơn nữa có giao thiện hàng trăm năm với Diệp gia nên chắc có cách đối phó với trận pháp của Kim Đạt hải, tôi sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian.” Tôi nói.

Giao tiên trầm ngâm một chút, có lẽ là đang phân tích thiệt hơn. Nhưng thật sự ông ta không thể đi qua bức tường trong suốt kia, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, nói ông ta sẽ đi ngay bây giờ.

“Thêm nữa, mang Đường Dũng đi ra ngoài, bây giờ anh ta còn chưa chết chìm chứ? Nếu trong quá trình đi ra ông có thể tìm được Tô Mộc  thì hãy dùng hết khả năng đem bọn họ mang ra bên ngoài.” Tôi dặn dò.

Dù sao hồn tích đối với yêu cũng không có ảnh hưởng gì nên tôi không lo lắng Giao tiên gặp phải hồn tích sẽ không giải quyết được. Nếu mục tiêu của Kim Đạt Hải vẫn luôn là tôi vậy thì tôi sẽ ở lại để bọn họ có cơ hội rút khỏi chính là điều tốt nhất.

“Dương Dương, Đường Dũng nói muốn ở lại với cô. Cô yên tâm, cậu ta tạm thời còn chưa chết chìm.” Giao tiên im lặng một hồi rồi nói.

Nói xong tôi cảm nhận được Giao tiên tung người một cái, trực tiếp từ trong nước trườn đi, thật giống như không mang theo Đường Dũng.

Gã ngốc này, lúc này nước phía trên càng ngày chảy càng nhiều, hơn nữa còn chưa có dấu hiệu dừng lại, sớm muộn dòng nước đen này cũng sẽ rót đầy hang động, chết chìm cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tôi lại vẫn tốt, cây cột đưa tôi lên rất cao, tôi có thể chống đỡ được rất lâu, còn Đường Dũng dường như anh ta không biết bơi, ở lại cũng không giúp được gì, chỉ thêm loạn!

Tôi vừa giận vừa sốt ruột, mà cũng sốt ruột như tôi còn có Kim Đạt Hải, lúc trước tâm tình ông ta còn tươi tỉnh, ánh mắt nhìn nước chảy xuống dưới còn đầy háo hứng, giống như chuyện tôi giúp hắn Niết bàn đã là ván đã đóng thuyền. Nhưng sau đó dòng nước đen vẫn chảy không ngừng, rốt cuộc hắn đã đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trên khối đá nhô lên kia, sốt ruột ngẩng đầu nhìn dòng nước chảy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi