CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Khi tôi xuống lầu vừa vặn thấy ba mẹ tôi kéo thùng lớn lùng nhỏ hành lý vào nhà. Mẹ tôi chắc chắn rất khát, đang cầm ly nước to uống ừng ực, sau đó anh mắt bà liền nhìn qua cả tôi, nhìn phía sau tôi, nói: “Tô Mộc đâu? Không có nhà sao?”

“Có ạ! Nhưng hình như con mới là con ruột mẹ, mẹ đi lâu như vậy không về, vừa về nhà lại không phải tìm con mà tìm người khác, thật khiến con đau lòng.” Tôi giả bộ ghen nhìn mẹ tôi, giọng có chút hờn dỗi.

Mặc dù từ nhỏ tôi đã quen như vậy nhưng thời gian lâu không gặp mẹ tôi, tôi cũng rất nhớ bà. Lúc này bà thật giống như chỉ muốn con rể, tôi mơ hồ có thể hiểu được cảm giác của Đường Dũng ngày hôm qua.

Mẹ tôi thấy tôi ghen liền liếc tôi một cái, nói cũng lớn như vậy còn dỗi như trẻ con, cũng đã sắp kết hôn rồi.

Nói xong mẹ tôi bỗng nhiên bật cười, giống như nhắc tới chuyện kết hôn của tôi và Tô Mộc khiến mẹ tôi rất vui vẻ không còn khống chế được bản thân mình, nói: “Dương Dương! Cha Tô Mộc quả thật là đại sư, lần này chúng ta trở về quê xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhất định là cha Tô Mộc cho chúng ta thêm phúc đã ứng nghiệm. Chờ sau này ông sui bà sui điều dưỡng từ nước ngoài trở về chúng ta nhất định phải cảm ơn họ thật tốt.”

“Dạ phải, cha anh ấy đương nhiên là đại sư, nếu không nhà bọn họ cũng không thể thành đạt như vậy.” Tôi nhìn sự hào hứng trên mặt mẹ tôi liền cũng có chút tự hào.

Chỉ mấy ngày không thấy, tôi phát hiện giữa trán ba mẹ tôi đã sáng lên, hơn nữa còn mơ hồ có vầng sáng màu hồng.

Cái gọi là đỉnh đầu thấy đỏ chuyện vui đến, xem ra mấy ngày nay ba mẹ tôi ở quê đã gặp không ít chuyện vui. Tôi liền tò mò, hỏi bọn họ rốt cuộc ở quê đã xảy ra chuyện gì, vốn không phải nói chỉ đi một ngày sao, sao lại ở đó lâu như vậy mới quay về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi