CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Tô Mộc?” Tôi kêu lên một tiếng, cái ôm lạnh lẽo này cho tôi cảm giác quá quen thuộc, cho dù là tư thế anh ấy ôm hay cảm giác tiếp xúc với hơi lạnh này, thậm chí mùi hương cây cỏ nhàn nhạt tỏa ra từ người này cũng giống y hệt Tô Mộc. Bây giờ người đang ôm tôi nhất định là Tô Mộc!

Chỉ là tôi không nghĩ sẽ lại gặp anh ấy ở đây.

“Đừng nói gì, chạy trước nói sau!” Từ trên đỉnh đầu quả nhiên truyền tới giọng Tô Mộc, có điều bây giờ anh ấy có vẻ rất gấp gáp giống như phía sau đang có người theo đuổi, chạy đặc biệt dồn dập.

Nháy mắt chúng tôi đã quay lại nơi tôi vừa rơi xuống, Tô Mộc ngẩng đầu nhìn lên một cái, không nói lời nào đưa tôi đi lên trên.

‘Cộp’ một tiếng, chúng tôi không trở lại ngay lên trên mặt đất như tưởng tượng mà đầu tôi va vào vách đá nặng nề bên trên.

Rất đau!

Tôi đau liền khóc, vừa rồi Tô Mộc nhảy lên với lực rất lớn khiến đầu tôi va vào muốn nứt xương sợ, đầu óc choáng váng, theo bản năng tôi ôm cổ Tô Mộc kêu đau, để anh ấy thổi cho tôi một chút.

“Thật xin lỗi.” Tô Mộc trầm giọng nói, mặc dù trong bóng tối tôi không thấy rõ mặt anh ấy nhưng từ trong giọng nói có thể nghe được anh ấy bây giờ hết sức ảo não, hiển nhiên không nghĩ tới kết quả này.

Hiếm khi thấy anh ấy xin lỗi tôi, đương nhiên tôi đã thấy tốt hơn, cố nén đau mở điện thoại ra soi về phía sau lưng Tô Mộc.

Kỳ lạ là sau lưng anh ấy trống rỗng, không có gì cả, càng không có ai đuổi theo. Tôi không hiểu liền hỏi: “Vừa rồi anh hốt hoảng chạy cái gì? Sau lưng cũng không thấy ai đuổi theo anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi