CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Chẳng qua sợi yêu khí còn chưa đi thì đã bị Tô Mộc phát hiện, bàn tay anh ấy bây giờ đã biến thành quỷ trảo nhọn hoắt sắc bén đang không ngừng nhảy múa trên không trung, đem những con rắn muốn đánh lén chút tôi chặt thành hai khúc, vừa gấp gáp vừa nói: “Em định làm gì? Hãy thu lại yêu khí đi!”

“Em muốn tìm Giao tiên, ông ta là xà vương…” Tôi nói.

Không đợi tôi nói xong Tô Mộc đã ngắt lời tôi: “Đừng phí sức, Giao tiên bây giờ tự lo cho mình còn không xong. Hơn nữa ông ta có thật sự chạy tới đây được thì cũng vô ích, những con rắn này đều là rắn chết được luyện thành cổ thi, chỉ nghe theo chủ nhân, Giao tiên đối với bọn chúng cũng vô dụng.”

Nói xong anh ấy đẩy tôi về phía sau một cái, để cho thân thể tôi áp sát vào tường, làm cái lồng yêu khí đậm đặc hơn một chút, tránh cho đám rắn thừa dịp tôi chưa chuẩn bị lại tấn công tôi.

“Rắn chết, còn bị luyện cổ thi?” Tôi sửng sốt một chút, thế nào cũng không nghĩ được đám rắn đen hung hăng này đều là rắn chết, thậm chí còn bị luyện thành cổ thi, nhiều cổ thi như vậy đây là công việc lớn đến chừng nào? Phải chuẩn bị trước bao lâu?

Xem ra đây là có người có chuẩn bị đem đến, đặc biệt nhằm vào chúng tôi.

Khi tôi nghĩ lại trước kia đột nhiên thân thể tôi rùng mình một cái, trong đầu hiện ra một một người đẹp quyến rũ. Có thể tha hương ở nới lạ luyện ra hơn trăm con rắn thành cổ trùng nhất định lòng dạ rất ác động, bản lãnh luyện cổ cũng tuyệt đối cáo iêu, tôi chỉ nhớ đến tên một người.

Chính là Đao Minh biến mất đã lâu.

Nếu như thật sự Đao Minh ở chỗ này thì vấn đề liền khó giải quyết, mặc dù Tô Mộc là lệ quỷ, cô ta không có cách nào giữ được Tô Mộc nhưng đối phó với tôi lại đơn giản chẳng khác nào như bóp chết một con kiến. Nếu như lần này cô ta lại hạ cái gì lên người tôi thì ngay cả Tô Mộc cũng không có biện pháp cứu tôi, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi