CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp cơn đói bụng của tôi, cũng vĩnh viễn không nên đánh giá thấp mong muốn tới long mạch của Giao tiên, bây giờ Giao tiên giống như siêu nhân, tốc độ may cực kỳ nhanh, dường như chỉ chớp mắt một cái tôi đã xuất hiện phía bên trên tòa nhà màu trắng.

Từ góc độ này nhìn dường như giống như đúc tấm hình Đường Dũng cho tôi xem trên báo, thấy được từ kiến trúc màu trắng nứt ra một khe hở, mơ hồ lóe lên bảy tám vùng nến sáng nhàn nhạt. Nếu không phải nơi này là long mạch, gần đó còn có một đám đối thủ đang ẩn núp thì tôi thậm sẽ còn cảm giác ở chỗ này ăn cơm sẽ rất lãng mạn.

Lúc này Giao tiên đã hưng phấn không gì tả được, ở giữa không trung nhìn tới nhìn lui tìm một vị trí không được phòng vệ chuẩn bị hạ xuống. Nhìn một lát, bỗng nhiên Giao tiên ‘a’ một tiếng, chỉ một vùng có ánh nến phía dưới, nói: “Dương Dương, ngươi nhìn người kia có phải rất quen mắt hay không, giống như đã gặp ở đâu vậy?”

Nghe hỏi tôi liền đưa mắt nhìn theo hướng ông ta chỉ, nhưng chúng tôi còn cách mặt đất rất xa, hơn nữa ở phía dưới rất tối, tôi nào có thị lực tôi như Giao tiên, liền bảo Giao tiên hạ xuống thấp một ít tôi mới có thể rõ được.

Giao tiên ừ một tiếng, cũng không chỉ hạ độ cao mà trực tiếp mang tôi bay xuống, đáp luôn xuống trước mặt ánh nến kia.

Tôi bị sợ hết hồn, lão Giao tiên này hành động sao không ổn thoarc hút nào, cứ như vậy mang tôi đi xuống, lỡ như canh giữ ở đây là cao thủ Long phù, tôi cùng Giao tiên đánh không lại thì làm thế nào?

Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu tôi thì Giao tiên đã biết tôi đang nghĩ gì, cười lạnh một tiếng: “Không thể nào, ông đây bây giờ đã là xà vương, cách hóa rồng chỉ còn một bước xa nữa mà thôi, hơn nữa đây chính là long mạch, ông đây tùy lúc có thể hấp thu long khí đột phá thực lực, bây giờ số người có thể đánh thắng ông đây không mấy người, chỉ cần bọn chúng không tụm lại thì chúng ta thắng chắc.”

Có giao tiên đảm bảo, trong lòng tôi cuối cùng cũng ổn định một ít. Lúc này chúng tôi đã đáp xuống đất, tôi mới thấy rõ được quả thật bên cạnh ánh nến kia có một người đàn ông cả người mặc quần áo đen, hắn đang ngồi bên một đống gạch đá vụn cầm hộp cơm ăn. Nghe thấy tiếng động của tôi và Giao tiên, hắn liền vứt hộp cơm sang một bên, tay cầm một cây giáo lớn đi tới, hai mắt lạnh lùng trợn lên nhìn chúng tôi, nói ra một chuỗi tiếng Thái.

Tôi nghe không hiểu được anh ta nói ý gì nhưng nghe ngữ khí cũng biết tuyệt đối không phải là hoan nghênh chúng tôi tới.

Chỉ là hắn ta nói xong liền dừng lại, hai mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhìn tôi không hiểu.

Tôi thấy mặt hắn ta cũng khựng lại một chút, ngoài ý muốn nói: “Lại là ngươi?”

Giao tiên nói không sai, người này chúng tôi quả thật đã gặp, chính là ông chủ nhà trọ chúng tôi gặp ở Pattaya, hắn ta* là người Trung Quốc, hơn nữa đi đứng còn không tốt, sao lại sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa đã trở thành Long phù.

Tôi đang thắc mắc thì đột nhiên trong lòng giống như có tia chớp xẹt qua, tôi chưa kịp nói Giao tiên đã hiểu ra, kêu lên: “Đi đứng không tốt cái mẹ gì, thì ra kẻ ở trên máy bay nhìn chằm chằm chúng ta chính là người!”

“Không sai! A ha, không nghĩ tới các ngươi thật sự có bản lãnh, ngay cả trận pháp bên ngoài Hoàng cung mạnh như vậy cũng có thể xông vào. Ta còn tưởng không có tên tiểu tử Long Phù kia thì ngay cả cơ hội tìm được long mạch các ngươi cũng không có. Là ta đã coi thường, sớm biết như vậy thì lúc ấy đã đã nên cũng phong bế lại giác quan thứ sáu của tiểu nha đầu này.”

“Phóng bế giác quan thứ sáu của Dương Dương nhà ta? Ha ha, ngươi cũng phải hỏi ông nội rồng của ngươi là ta đây có đồng ý hay không!” Chắc chắn người này chính là kẻ chạy trốn dưới tay mình ở sân bay, Giao tiên liền nổi giận, nói xong cũng không chờ bên kia trả lời, thân rắn của hắn đã vặn một cái lao đến người kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi