CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Tôn Thiên Nhiên hôm nay cũng ở đây?” Tôi căng thẳng trong lòng, hỏi anh ta.

“Phải, hôm nay là tiệc của công ty cậu ấy, cậu ấy có thể không ở sao!” Trương Đán cười nói.

Nói xong trên mặt anh ta còn hiện lên vẻ hào hứng, thật giống như rất mong đợi cảnh tượng tôi cùng Tôn Thiên Nhiên gặp mặt.

Tôi liền có cảm giác không muốn tới phòng tiệc. Dẫu sao năm đó Tôn Thiên Nhiên theo đuổi tôi rất điên, hơn nữa nghe ý của Trương Đán thì cho đến bây giờ anh ta vẫn còn tâm tư với tôi, như vậy gặp lại tôi sẽ rất lúng túng, bây giờ tôi thật sự không có tâm tư gì với Tôn Thiên Nhiên, chỉ muốn được ăn một bữa thật no.

Tôi kéo Đường Dũng một cái, do do dự dự nói với anh ta hay chúng tôi không ăn ở nơi này nữa, qua một nhà hàng khắc ăn.

Đường Dũng sửng sốt một chút, anh ta cũng không biết quan hệ giữa tôi và Tôn Thiên Nhiên, kỳ quái hỏi không phải tôi đang rất đói sao, sao bỗng nhiên lại muốn đổi một nhà hàng khác?

Lúc này Trương Đán cũng lại gần, vừa nghe được tôi muốn đi liền nôn nóng, nói tôi đã tới đây rồi còn đổi chỗ làm gì, một lát còn gặp được bạn cũ hiếm thấy, vừa vặn có thể mượn cơ hội này tụ họp bạn học gì gì. Dù sao anh ta khuyên can mãi chính là không chịu để cho tôi đi.

Khi chúng tôi còn đang giằng co ở cửa phòng tiệc thì bên trong phòng tiệc đột nhiên truyền tới một trận huyên náo, sau đó là một tiếng rên to.

“Uỳnh!”

Một đám người mặc lễ phục đang chạy như điên xông ra ngoài như nước thủy triều vậy. Bởi vì bọn họ chạy quá nhanh, cửa lại quá hẹp khiến nhiều người còn bị ngã xuống đất.

Tâm tư tôi chợt lạnh, xong rồi, bây giờ tôi đang đứng ở cửa, người toi lại gầy yếu thế này bọn họ lao đến hẳn sẽ bị đè bẹp dí.

Tôi còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên người tôi nhẹ bẫng, cả người đã được Đường Dũng bế lên vọt sang một bên.

“Thật mất hứng, ăn một bữa cũng không được yên, xem ra bây giờ không đổi cũng không được. Dương Dương! Tiếp theo em muốn ăn gì anh sẽ đưa em đi ăn.” Đường Dũng mất hứng nói

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi