CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem tại sao đột nhiên Giao tiên phải quay lại mạnh mẽ như vậy thì Tôn lão gia cùng cao tầng của công ty ở bên cạnh liền quỳ sụp xuống, rối rít hướng về phía tôi dập đầu, còn cao giọng kêu: “Thần rồng! Thật sự là rồng! Cầu thần rồng phụ hộ! Mau cứu Thiên Nhiên cháu tôi đi!”

Thần rồng?

Tôi bị hành động của bọn họ khiến cho sợ hết hồn, lập tức ngừa đầu nhìn lên trên.

Vừa nhìn lên một cái suýt chút nữa mắt tôi cũng lòi ra ngoài, chỉ thấy trên đỉnh đầu tôi có một con rồng đen lóe sáng đang bay lượn giữa không trung, nó có hai móng vuốt to, râu và sừng trên đầu rồng đều đầy đủ, hình tượng giống hệt thần rồng trong văn hóa Trung Quốc cổ xưa vậy!

Không đúng, so với thần rồng trong tranh vẽ còn uy nghi ngang ngược hơn một ít, chỉ có điều bây giờ nó đang há miệng lộ ra hàm răng không to lắm, nhìn qua có chút ngu ngu? 

“Dương Dương đáng chết, ngươi nói ai ngu ngu? Ông đây vất vả lắm mới có đủ chín viên yêu hạch biến thành Giao long, sao ngươi còn chưa chúc mừng cho ta?” Giao tiên, a không đúng, bây giờ là Giao long, trong miệng nó phun ra một đoàn yêu khí màu xanh lá cây, cười hắc hắc nói.

- --

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi