Nghe tôi ví von khiến Đường Dũng hơi bực, trong miệng thì thầm giải thích gì đó, có điều giọng anh khá nhỏ khiến tôi không nghe rõ gì.
Tôi không tranh cãi với anh ta nữa, hoàn thành công việc trước mới được.
Tôi bảo Đường Dũng màu bắt cáo yêu lại để ông cụ nhà họ Tôn nhìn để lấy tiền về nhà, việc này coi như xong.
Ai ngờ Đường Dũng nghe tôi nói xong ngại ngùng lặng lẽ nhìn thuồng luồng tiên, nói với tôi: “Việc này do Thuồng luồng tiên nhúng tay nên hơi khó, không thấy ông ta còn giữ cáo tinh trong không trung sao, hiển nhiên có giao tình gì thì ông ta mới hỏi chuyện nhà người ta, nhất định là ông ta muốn che chở cho nó.”
Tôi hiểu Thuồng Luồng Tiên, không nói đến ông ta và cáo tinh có giao tình gì hay không, nhưng hôm này lạI thấy khá khác thường.
Tôi sợ ông ta làm khó Đường Dũng, liền cố ý hỏi Thuồng Luồng Tiên có ý gì, giờ tiền đã như nằm trong tay bọn tôi rồi, sao ông ta còn chưa thả cáo tinh ra nữa?
“Không phải không thả, ta không biết như thế nào, luôn cảm thấy không nỡ lòng, giống như có người đang nhắc nhở trọng mộ vạn yêu có âm mưu vậy, một âm mưu to lớn, mà âm mưu này có liên lụy đến cô.”
“Tôi?”
“Có liên quan gì đến tôi chứ, có phải ông suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Hay là ông hấp thu quá nhiều yêu khí mới hóa rồng, nên giờ thấy cảm kích những con cáo thành tinh kia, muốn giúp bọn chúng?” Tôi hỏi
“Không phải, cái cảm giác này rất mãnh liệt, giống như là cô và mộ vạn yêu này có một mối liên hệ vô cùng thân thiết, ta nhớ cô cũng hấp thu yêu khí trong mộ vạn yêu, yêu khí ở đây chưa đấy oán khí, kẻ nào có tu vi yếu sẽ không chịu nổi những cô giờ nhảy nhót tưng bừng nhu không có chuyện gì, cô không thấy kì lạ sao? Thuồng Luồng Tiên trầm giọng nói.
Dù trên mặt ông ta như bình tĩnh, nhưng tôi có thể nghe được sự lo nghĩ toát ra từ tiếng nói của ông ây, như không làm rõ ràng việc mộ vạn yêu này thì ông ta sẽ luôn cảm thấy bất an vậy.
Tôi hơi im lặng, rồi thở một ngụm dài hỏi Thuồng Luồng Tiên: “Vậy phải làm sao? Cưu con cáo tinh này? 300 tỷ như đổ sông đổ biển rồi?”