CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Chờ sau khi Đường Dũng cất chi phiếu đi, chúng tôi liền từ biệt Tôn lão gia, đón xe quay về biệt thự Phùng Đông.

Trên đường tôi cầm ngân phiếu một trăm triệu đầy kích động, cũng không biết phải nên làm gì với nó, cảm giác để nó ở đâu cũng không thấy an toàn.

Do dự một hồi tôi vẫn quyết định trước tiên giao ngân phiếu này cho Đường Dũng giữ, dù sao có Giao tiên thì anh ta cũng không dám giở trò với tôi, tôi vẫn tương đối yên tâm.

Đường Dũng cũng không có ý kiến gì, anh ta chỉ mong số tiền này ở trong tay mình, dù không thể tiêu nhưng nhìn một chút cũng được a!

Sau khi cất tiền đi, Đường Dũng liền gọi Diệu Diệu ra, bảo Diệu Diệu bịt lỗ tai của tài xế taxi lại, sau đó hỏi tôi: “Bây giờ em có một khoản tiền lớn như thế đã có kế hoạch gì chưa, hay cứ để anh giữ?”

“À, không sao, tôi cũng không dùng hết ngay được.” Tôi bị Đường Dũng hỏi có chút không biết phải nói gì, quả thật tôi cũng không biết dùng vào việc gì, chẳng lẽ lại thành một đứa con phá của đi ra ngoài ăn hết hải sản a.

Đường Dũng nghe tôi trả lời liền cũng không biết nói gì, sau đó tỏ dáng vẻ muốn chỉ bảo cho tôi: “Dương Dương ngốc của anh, một số tiền lớn như vậy để anh giữ một chút lợi nhuận cũng không có, em không biết tiền có thể sinh ra tiền sao. Hay thế này, anh mang khoản này đi đầu tư cho em, tiền kiếm được chia đều, thế nào? Lần này anh bị Giao tiên lừa cho một vố quá thảm, không bù được từ chỗ khác lòng anh không yên được.”

Đường Dũng còn chưa nói xong thì cổ tay tôi chợt lạnh, sau đó một hình tượng rắn đen xuất hiện ở cổ tay tôi, trợn mắt nói: “Đường Dũng, ngươi nói ai lừa ngươi?”

“Ách, lão nhân gia ngài ở đây à, không có ai, vừa rồi tôi không nói gì, chỉ tán gẫu thôi.” Thấy Giao tiên, Đường Dũng nhất thời kinh sợ, bộ dáng như chó săn cúi đầu về phía Giao tiên.

Giao tiên đã sớm thân quen với Đường Dũng, vừa rồi ra ngoài cũng chỉ là hù dọa anh ta một chút, sau đó Giao tiên ngáp một cái, hỏi Đường Dũng: “Lần này ngươi cũng không phải là không có thu hoạch, không phải cũng gài bẫy được ba triệu sao, tiền ngươi định làm gì mà không mang đầu tư?”

Đường Dũng liền cười, nói: “Tôi cũng chỉ có được ba triệu, còn chưa bằng số lẻ của hai người. Hai người đầu tư là được rồi, tôi đi theo sau lưng nhặt vài đồng tiền rơi vãi là được, khoản này tôi còn giữ có việc cần dùng đến.”

“Dùng đến? Vừa vặn Dương Dương bây giờ đã là đại gia rồi, mỗi lần ra cửa ngồi xe taxi cũng không tiện, ba triệu của ngươi liền mua một chiếc xe cho Dương Dương đi, sau này mỗi khi ra cửa ngươi cũng có thể lái xe, sẽ thuận tiện hơn.” Giao tiên cười nói.

Sắc mặt Đường Dũng cứng đờ, không dám tin nhìn Giao tiên.

Giao tiên cũng nhìn Đường Dũng, trên mặt cười mà như không cười khiến cho người khác không đoán được suy nghĩ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi