CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Lâm Yến Nhi nghe vậy nhíu mày, thật giống như cô ta rất bất ngờ với đáp án này, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đáng tiếc, cơ thể có thiên tư tốt như vậy lát nữa sẽ phải bị hủy đi. Cũng không biết chủ nhân nghĩ như thế nào, đằng nào ngươi cũng phải chết tại sao lại không đem thân thể này nhuờng cho ta."

Lâm Yến Nhi liên tục lắc đầu.

"Chủ nhân? chủ nhân nào?" Tôi nghe ra đầu mối trong lời của Lâm Yến Nhi liền hỏi.

Nếu Tô Mộc đã không chịu nói gì với tôi, vậy thì tôi sẽ khai thác từ Lâm Yến Nhi vậy.

Mặc dù trong lời nói của Lâm Yến Nhi thật thật giả giả, nhưng giờ trong mắt cô ta tôi cũng chỉ là người sắp chết, chắc hẳn sẽ không phải lừa gạt tôi.

“ Ha ha, cô cho rằng tôi sẽ đem tin tức của chủ nhân nói cho cô sao? Cô bây giờ cái gì cũng không cần biết, chỉ cần cô ngoan ngoãn đi đến mộ phần hồ tiên nhận chết là được. Chờ sau khi cô chết biến thành quỷ tự nhiên sẽ có người đem chân tướng mọi chuyện nói với cô.” Lâm Yến Nhi cười duyên nói.

Vừa nói Lâm Yến Nhi lại như đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy ra một thứ dồ bốc lên khói trắng từ trong tay áo trắng của cô ta ra đưa cho tôi: “Đúng rồi, thứ này đưa cho cô, chủ nhân nói, khi đó cô rất thích nó, giờ chủ nhân tặng nó cho cô.”

"Đây là cái gì?"Tôi hỏi theo bản năng.

Vừa nói tôi cũng nhận lấy đồ Lâm Yến Nhi đưa cho, vật này nhìn rất quen mắt.

Sau khi tôi nhận lấy mới phát hiệnđây là một đóa hoa long lanh trong suốt, phía trên mỗi cánh hoa đều kết băng, như đến từ vương quốc băng tuyết, xinh dẹp tuyệt trần.

"Đây là...hoa bỉ ngạn?” Tôi cả kinh nói

Thế nào tôi cũng không nghĩ tới Lâm Yến Nhi sẽ đưa tôi một đóa hoa bỉ ngạn. Đóa bỉ ngạn lần trước tôi đã thấy một lần khi cùngTô Mộc ăn cơm trong tiệm cơm của học trò Phong Thiên- Tần Cát. Lúc ấy tôi còn đạc biệt muổn ăn đồ ăn của anh ấy, anh ấy cũng đồng ý, nhưng vừa thấy được đồ ăn là hoa bỉ ngạn thì liền đổi ý, làm tôi ngay cả mùi vị hoa bỉ ngạn thế nào cũng không biết.

"Không ngờ một người vẫn còn sống lại biết hoa bỉ ngạn, xem ra Khi Tô Mộc cùng cô chơi đùa mà thành thật cũng đã chuẩn bị cho cô rất tốt."Lâm Yến Nhi thấy tôi nhận ra hoa bỉ ngạn, đáy mắt chợt lóe lên chút ganh tị.

"Đây là chủ nhân ta thưởng cho cô, muốn trước khì cô chết sẽ ăn nó."Lâm Yến Nhi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi