CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Có được ba điều kiện này thì hoa bỉ ngạn cũng giống như cây tỏi vậy, dường như không cần phải để ý đến nữa, chẳng qua muốn ở dương gian có được đủ ba điều kiện này thì cần phí chút thời gian. Bởi vì không có ánh sáng cũng không phải chỉ đơn giản là đem nó trồng ở nơi không có ánh mặt trời mà trồng ở nơi hoàn toàn không có mặt trời. Điều này thì cần làm một trận pháp tránh dương, hoàn toàn đem ngăn cách dương khí. Tới đất có cực âm, cực âm đất em cũng biết, là thứ trăm năm khó gặp. Quan trọng nhất là có được hai điều kiện này, còn lại nước từ thi thể thì dễ, dù sao trước kia anh từng đi trộm ở các nhà tang lễ.”

“Nước từ thi thể… là dùng để làm gì?” Đường Dũng nói bằng vẻ rất ung dung nhưng trong lòng tôi run một cái, mơ hồ có cảm giác không tốt.

“Nước có thể làm gì, đương nhiên là tưới hoa.” Đường Dũng nói.

Anh ta nói bằng vẻ rất hứng thú, cũng không phát hiện vẻ khó chịu trên mặt tôi, tiếp tục hớn hở nói: “Nhắc tới nước từ thi thể cũng có điều thú vị, nước từ xác đàn ông trưởng thành khi tưới sẽ cho hoa bỉ ngạn màu xanh nhạt, từ phụ nữ chưa có chồng sẽ cho hoa màu hồng nhạt còn từ trẻ con sẽ cho ra màu đỏ. Đẹp mắt nhất là nước từ xác thai nhi, chính là hoa có màu băng tuyết trong suốt như trên tay của em. Chỉ tiếc nước từ thai nhi rất hiếm, anh vẫn luôn không lấy được cho nên cũng không trồng được loại hoa có màu sắc này… Ơ, Dương Dương, em sao thế? Sao đột nhiên lại nôn ọe?”

Tôi không thể trả lời anh ta, vừa rồi trong nháy mắt tôi còn có ý niệm muốn ăn hoa bỉ ngạn, bây giờ biết hoa bỉ ngạn là dùng nước từ xác chết để tưới thì ngay cả cầm tôi cũng thấy ghê tởm, liền đem hoa bỉ ngạn vứt xa nhất có thể.

Vứt xong tôi tiếp tục nôn ọe.

Lâm Yến Nhi kia thật ác tâm, cô ta thật một giây cũng muốn tôi thua thiệt.

Đường Dũng thấy tôi đem hoa bỉ ngạn ném đi liền kinh hô một tiếng, xông tới bắt lấy hoa bỉ ngạn, sau đó quay lại khẽ vuốt sau lưng giúp tôi dễ thở.

Kể từ khi biết trước kia Đường Dũng cũng trồng hoa bỉ ngạn, tôi thậm chí cũng thấy ghê tởm bàn tay của anh ta, hận không thể đẩy anh ta xa một chút không cho chạm vào người tôi.

Nhưng bây giờ tôi đang nôn đến quặn cả ruột, không còn tinh thần để mắng anh ta.

Liên tiếp bao nhiêu đồ ăn còn lại trong bụng tôi ra hết thì cảm giác ghê tởm này mới bớt đi một chút. Sau khi xin một chút nước súc miệng từ Đường Dũng tôi liền gồi dựa vào ghế, bảo anh ta cách xa tôi một chút, không muốn bàn tay từ nhỏ đã chạm vào nước từ thi thể kia chạm vào tôi, thật ghê tởm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi