CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Là Tô Mộc…

Sao anh ấy lại xuống đây?

Đầu óc tôi đã hơi chậm chạp nhưng vẫn mơ hồ nhớ được Tô Mộc không nên tới nơi này, yêu khí ở đây có thể cắn nuốt anh ấy sạch sẽ.

Gương mặt trắng nõn đẹp trai liền xuất hiện ngay trước mặt tôi, ôm lấy tôi vào lòng, tay điên cuồng lay động thân thể tôi, miệng không ngừng quát lớn bảo tôi phun hoa bỉ ngạn ra ngoài.

Anh nói phun ra là phun được sao, quá ngây thơ rồi…

Lúc này miệng tôi đã cứng đờ, căn bản là không có biện pháp nào để phun hoa bỉ ngạn ra ngoài.

Hồ ly đỏ ở bên cạnh có chút sững sờ khi thấy Tô Mộc đột nhiên xông tới, sửng sốt một hồi lâu nó mới lao tới bảo Tô Mộc đừng quấy rồi, hoa bỉ ngạn là chủ nhân phân phó, bảo nhất định phải cho tôi nuốt xuống trước khi chết.

“Cút!” Tô Mộc quay đầu giận dữ hét lên, cặp mắt của anh ấy không biết từ lúc nào đã đỏ au, giống như sẵn sàng giết người.

Nhìn qua rất đáng sợ.

“Ngươi… ngươi lại phản bội chủ nhân. Có tin hay không…”

Không đợi hồ ly đỏ nói xong, Tô Mộc gầm lên giận dữ đưa tay bóp vào cổ hồ ly đỏ, khiến chỗ xương trên cổ nó bị bóp kêu lên răng rắc: “Lấy hoa khỏi miệng cô ấy, nếu như cô ấy nuốt hoa xuống ta sẽ khiến cho toàn bộ gia tộc hồ ly nhà ngươi bị chôn vùi theo!”

Vừa nói một khí thế cương đại từ trên người anh ấy bùng phát, cho dù lúc này đầu óc tôi không còn tỉnh táo cũng có thể cảm nhận được xung quanh Tô Mộc nổi lên sát khí, tùy lúc cũng có thể đại khai sát giới.

“Ngươi… Sao ngươi có thể quay lưng với chủ nhân, chuyện này không thể nào…” Giọng hồ ly đỏ run lên sợ hãi. Từ góc của tôi không thấy được thân ảnh của nó nhưng từ trong giọng nói tôi có thể nghe ra bây giờ nó đã kinh hoảng tới cực điểm.

“Ngươi chỉ có ba giây. Ba… hai…”

“Ta sẽ thử một chút! Chủ nhân chỉ dạy cho ta làm sao đút cho cô ta, không dạy ta cách lấy ra.” Hồ ly đỏ khóc lóc nói.

Vừa nói trước mắt tôi đã xuất hiện một đám lông đỏ, một cái chân đầy móng vuốt đưa vào trong miệng tôi khuấy khuấy.

Ghê tởm chết!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi