CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau một cái, thật giống như đang ra ám hiệu.

Tôi liền nóng nảy, túm lấy cổ áo Đường Dũng, hỏi anh ta: “Nói đi, Tô Mộc đi đâu? Tôi nhớ trước khi tôi hôn mê là Tô Mộc xuống cứu tôi, có phải anh ấy đã bị thương? Hay là…”

“Nơi này có phải là mộ phần hồ tiên không? Thật sự anh ấy đã lấy mạng đổi mạng, phóng hỏa thiêu rụi đống da hồ ly?” Tôi vội la lên.

Nhớ lại thời khắc cuối cùng trước khi tôi hôn mê là anh ấy dường như đang như điên ép hồ ly đỏ mổ bụng tôi, trái tim tôi thắt lại.

Với tình trạng lúc đó của anh ấy không chừng thật sự sẽ lấy mạng đổi mạng với hồ ly đỏ.

“Không có, Dương Dương, em suy nghĩ nhiều rồi. Anh ta quả thật có phóng hỏa đốt mộ phần hồ tiên nhưng không phải lấy mạng đổi mạng. Sau khi Tô Mộc đốt mộ phần hồ tiên đã cùng Lâm Yến Nhi đi phụng mệnh chủ nhân bọn họ, vì không thể để chủ nhân anh ta hoài nghi nên anh ta chỉ có thể tiếp tục đi theo lo chu toàn.” Giao tiên nói.

“Vậy anh ấy có bị thương không? Nơi này yêu khí nặng như vậy quỷ không thể xuống, sao anh ấy lại dám xuống? Còn dám đem nơi này đốt! Rốt cuộc chủ nhân bọn họ là ai?” Tôi hỏi.

Lúc trước tôi thấy căm ghét Tô Mộc, hận anh ấy bỏ lại tôi mà không nói một lời, ngay cả một câu giải thích cũng không có. Bây giờ anh ấy lại tự nhiên xuất hiện, không để ý tới sống chết chạy tới cứu tôi, tại sao anh ấy phải đối xử với tôi như vậy?

Nếu đã nói không thể cùng tôi thì tại sao còn muốn tới để tôi thêm rung động?

Trong lòng tôi rất bực bội, nhưng vừa nghĩ tới hẳn Tô Mộc có nỗi khổ riêng tôi lại không nhịn được muốn tha thứ cho anh ấy.

“Dương Dương… Có phải em…” Đường Dũng vẫn bưng bát thuốc ở bên cạnh tôi, thấy tôi sau khi tỉnh lại đều hỏi Tô Mộc, sắc mặt có chút trầm xuống, nói: “Có phải em đổi ý rồi?”

“Đổi ý cái gì?” Tôi bị hỏi có chút sửng sốt.

“Đồng ý gả cho anh.” Đường Dũng nói.

Giọng anh ta có chút trầm thấp, còn mơ hồ lộ ra một chút bi thương.

“Tôi…” Trong đầu tôi liền xuất hiện dấu hỏi lớn, có chuyện này sao?

Tôi đồng ý gả cho Đường Dũng lúc nào?

“Anh biết, em không cần trả lời, chỉ cần em có thể sống sót là tốt rồi.” Sắc mặt Đường Dũng tối sầm lại, nhỏ giọng nói.

Vừa nói anh ta lần nữa đưa bát thuốc tới, nói: “Em uống thuốc đi, thuốc này không dễ có được, đừng lãng phí.”

“Ừ.” Thấy ưu tư của Đường Dũng chùng xuống như vậy tôi không dám lấn tới nữa, ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc đem thứ nước đắng ngắt bên trong uống vào.

Quả thật thần kỳ, sau khi thuốc này chảy xuống bụng tôi liền có cảm giác rất sảng khoái, giống như toàn thân tôi được lột xác, tinh lực trên người dư thừa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi