CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Nói xong anh ta đem cất bông hoa đi, sau đó hỏi tôi có bận gì không, nếu như không có chuyện gì thì giúp băng bó vết thương cho anh ta cùng Diệu Diệu, lúc này toàn bộ bàn tay của anh ta cũng đang tê dại.

“Anh… thật chỉ thấy tiền.” Nhìn bộ dáng đáng thương của Đường Dũng cùng Diệu Diệu, tôi bất đắc dĩ cười nói.

Nói xong tôi đi lấy vải thưa cùng cồn, vừa sát trùng cho vết thương của Đường Dũng vừa hỏi anh ta không muốn đi bệnh viện khám một chút sao, dù sao tay anh ta sưng to như vậy mà chỉ khử trùng bằng cồn thì tôi sợ không có tác dụng.

“Đi bệnh viên cũng vô ích. Loài hoa này nhìn qua liền biết không phải hoa của thế gian. Nếu em thật sự thương anh thì anh có biện pháp ổn thỏa để khử độc.” Bỗng nhiên Đường Dũng cười hề hề nói.

Nhìn nụ cười này của anh ta tôi liền có loại dự cảm sớm bị anh ta chọc ghẹo.

Quả nhiên một giây kế tiếp anh ta liền lại gần tôi, vừa dựa vào vai tôi ngước nhìn tôi nói: “Trong ti vi họ đã dạy rắn cắn làm thế nào mà, em hút ra giúp ngươi ta là tốt rồi.”

“Ói… còn ‘người ta’, anh là một người đàn ông sao lại ẻo lả như vậy!” Tôi nhất thời buồn nôn, hất tay Đường Dũng ra.

Đường Dũng kêu thảm lên một tiếng, gương mặt trong nháy mắt nhăn nhó.

Nhìn bộ dáng của anh ta có vẻ lần này là thật sự đau.

Nhưng tôi vẫn không dám tin tưởng anh ta, anh ta thường chọc ghẹo tôi như vậy ai biết lần này không phải anh ta cố ý lừa gạt tôi?

“Dương Dương, anh không ổn rồi. Hoa này quá độc, toàn thân anh bắt đầu cứng đờ.” Đường Dũng ngã xuống giường, tay kia nắm chặt bàn tay bị thương, run run nói.

“Thôi đừng giả bộ, mau dậy đi, khử trùng nãy giờ còn chưa được sao?” Tôi liền liếc anh ta một cái.

Anh ta diễn quá khoa trương rồi, mới vừa rồi còn rất tốt chớp mắt cái đã không xong, xem thường tôi thế nào?

Nhưng tôi vừa dứt lời thì Diệu Diệu đứng ở một bên cũng đột nhiên kêu một tiếng, sau đó cả người ngã về phía sau, con ngươi đen nháy đang êm đẹp tự nhiên trở nên trắng bệch.

Thật giống như phía trên mắt bị phủ một lớp sáp trắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi