CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tôi lần nữa lại cả kinh trong lòng, vốn còn đang nghĩ Tô Mộc chỉ là tùy tiện tìm hình cho tôi xem, sau khi tôi chọn anh ấy sẽ tìm cách liên lạc, không ngờ anh ấy đã tìm hiểu kỹ, chỉ cần tôi chọn thì đi lúc nào cũng được.

Trong tài liệu thì đó là một thị trấn nhỏ ở New Zealand, địa hình bốn phía xung quanh hết sức đa dạng, có thảo nguyên, có sông băng, phía bắc còn có một cái hồ lớn đóng băng hết sức xinh đẹp.

Chủ nhân của nông trường là một cặp vợ chồng người Hoa di dân, ông chủ họ Đổng đã hơn tám mươi tuổi, là con của bạn Tô Mộc ngày xưa. Vốn Tô Mộc không có ý định chọn nơi này nhưng tổ tiên Đổng lão gia kia từng nhận không ít ân huệ từ Tô gia, biết tô Mộc muốn chọn địa điểm kết hôn liền thịnh tình tương yêu, lúc này Tô Mộc mới đem hình ảnh nhà ông ta để vào.

Nếu mọi người đều đã quen biết thì cũng dễ làm, tôi liền nói chọn nơi này. Lúc nào có thể lên đường? Tôi sẽ ngay bây giờ đi thông báo cho Đường Dũng cùng Giao tiên.

“Bọn họ cũng không vội vàng, chờ chọn xong ngày cưới thì bọn họ tùy lúc có thể cưới. Chúng ta đi trước chuẩn bị cho hôn lễ, đồng thời cũng thuận tiện coi như là tuần trăng mặt được không? Chỉ có hai chúng ta…” Tô Mộc vừa nói, trên mặt đã lộ ra một tia trào phúng giống như đại lang chuẩn bị ăn tiểu bạch thỏ, liền nhào về phía tôi, tai tay vòng qua ngực tôi nhào nặn…

Hứng thú tối qua bị quét sạch nháy mắt đã bị Tô Mộc mang về, hai chúng tôi giống như củi khô gặp ngọn lửa vậy, hừng hực bốc cháy…

Hơn hai giờ sau tôi thỏa mãn nằm trong ngực Tô Mộc, toàn thân lười biếng không muốn nhúc nhích.

Cho dù bây giờ tôi đã thành thần, tố chất thân thể mạnh gấp trăm ngàn lần so với trước kia nhưng không biết tại sao Tô Mộc vẫn có thể đem tôi chơi đùa… tới chết, toàn thân trên dưới một chút khí lực cũng không có.

Ngược lại Tô Mộc lại càng khỏe mạnh hơn, anh ấy vừa vuốt ve tóc tôi nghịch ngợm vừa dùng điện thoại, nói là là mua vé máy bay, một hồi chúng tôi có thể tới sân bay gần đây bay đến New Zealand, nếu như mọi chuyện đều thuận lợi thì tối mai chúng tôi đã có thể đứng trong nông trường kia.

Tôi lười biếng gật đầu một cái, dù sao bây giờ Tô Mộc nói gì tôi cũng nghe anh ấy, chỉ cần có thể cùng anh ấy ở chung một chỗ thì đi đâu cũng không quan trọng.

Lại qua một giờ nữa, tôi cùng Tô Mộc đã xuất hiện ở sân bay quốc tế Giang Minh. Bởi vì quyết định tương đối vội vàng nên hành lý gì tôi cũng không kịp chuẩn bị, hai người ngoại trừ mang điện thoại cùng hộ chiếu ra, trên người không còn gì khác.

Cũng may khi tôi cùng Tô Mộc ở chung với nhau chúng tôi đã kiếm được không ít tiền, có tiền gửi trong ngân hàng, hai chúng tôi chỉ mang theo điện thoại di động là đủ rồi, thiếu cái gì sẽ đi mua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi