CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

“Yên tâm đi, anh làm sao có thể để em khổ sở. Anh hy vọng đời này của em luôn thật vui vẻ.” Tô Mộc cười nói.

Anh ấy nói với biểu tình rất bình thường thật giống như sự khác thường vừa rồi đều là tôi suy nghĩ nhiều mà ra.

Tôi không thể làm gì khác hơn là nuốt lại những suy nghĩ, hai ngày hôm nay quả thật tôi trở nên có chút nghi thần nghi quỷ.

Lái xe chừng khoảng một giờ, xe càng ngày càng đi vào nơi thưa thớt, tiến vào trong một mảnh rừng rậm rạp lớn.

Theo đường mòn xuyên qua rừng rậm, ở cuối rừng rốt cuộc tôi thấy được hình ảnh quen thuộc.

Chính là nông trang lúc trước Tô Mộc cho tôi thấy.

Lúc này đã là đầu thu, bãi cỏ phía trước không xanh như trong hình mà có chút úa vàng, có điều lại càng thêm hương vị cho mùa thu.

Trong sân bây giờ có không ít người nước ngoài, tay bê khay gỗ phủ khăn lụa đang đi lại, thật giống như đang chuẩn bị trang trí cho hôn lễ ngày mai.

Tôi không khỏi hào hứng, đẩy cửa xe bước vào trong sân, muốn trước tiên xem một chút rốt cuộc ngày mai sẽ trang trí thành như nào.

Lúc trước ngoài miệng luôn nói muốn kết hôn nhưng chưa thấy hôn trường thì thật sự chưa cảm nhận được bầu không khí của một đám cưới.

Bây giờ chính mắt thấy một đám người bận rộn để chuẩn bị hôn lễ cho tôi cùng Tô Mộc, cái cảm giác vui sướng ao ước trước khi kết hôn đó trong nháy mắt đã ào tới đè hết những gì còn lăn tăn trong lòng tôi.

“Dương Dương, em làm gì thế?” Ngay khi tôi nhanh chóng chạy tới hôn trường ở trong sân thì cổ tay đột nhiên bị Tô Mộc nắm lấy, hỏi tôi.

“Đương nhiên là nhìn nơi chúng ta kết hôn, đã đến rồi mau tới xem một chút đi.” Tôi quay đầu qua cười nói.

Bây giờ tôi thật sự có loại cảm giác nằm mơ, từ nhỏ đã từng mơ vô số lần dáng vẻ khi kết hôn, không ngờ bây giờ đã đến lúc.

Tôi thật hạnh phúc muốn choáng váng!

“Mới vừa rồi trên đường không phải còn rất bình tĩnh sao, làm sao đột nhiên lại trở nên nôn nóng như vậy. Em đừng vội vào sân, bây giờ còn chưa chuẩn bị xong, chờ ngày mai làm xong thì chúng ta cũng sẽ thấy. Bây giờ chúng ta trước tiên đi gặp chủ nhân nông trường này một chút, nói thế nào cũng là làm phiền họ, không gặp mặt không hợp lẽ.” Tô Mộc cười nói.

Anh ấy vừa nói chuyện vừa rất tự nhiên kéo tôi vào trong ngực, tay choàng qua hông tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi một cái.

Tôi chỉ cảm thấy mình giống như biến thành kẹo đường vậy, tùy lúc đều có thể ngập tràn hạnh phúc. Lúc này cũng không còn để ý tới sân đang chuẩn bị hôn lễ, gật đầu một cái, dù sao gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, Tô Mộc nói gì cũng phải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi