CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Chẳng qua tôi mới nói được một từ thì nơi tiếp xúc của hai khí tức kia liền ‘uỳnh’ một tiếng, phát ra một tiếng nổ lớn kèm theo sóng xung kích khiến toàn bộ căn phòng nổ thành mảnh vụn.

Tôi bất ngờ không kịp đề phòng, tai ù đi, chỉ nghe loáng thoáng âm thanh của mạnh vụn rơi xuống xung quanh, còn có tiếng người kêu rên, cổ tay tôi cũng bị thương nhẹ bởi mảnh thủy tinh tung tóe cắt phải.

Cũng may tôi là thần, năng lực khôi phục vết thương rất nhanh, khi tôi cúi xuống kiểm tra thương thế thì vết thương đã bắt đầu nhanh chóng khép lại.

“Ông chủ Vương, ông thế nào?” Tai tôi vẫn còn ù nhẹ nhưng vẫn nhớ được ông chủ Vương chỉ là người bình thường, sợ ông ta bị sóng xung kính vừa rồi giết chết liền vội vàng xông ra, tìm ông ta trong đống đổ nát.

Ông ta bị hai mảnh vỡ của cánh cửa đập vào người, chỗ sắc bén nơi bị gãy của cửa gỗ cắm vào thân thể ông ta.

Lúc này mắt ông ta trợn tròn, máu dưới người đã chảy thành sông, chớp mắt một cái đã chết hẳn.

“Dương Dương!” Ngay khi tôi đang cuống cuồng cứu người thì sau lưng truyền tới tiếng kêu khổ sở của Tô Mộc.

Tôi liền mới nhớ, vừa rồi sóng xung kích lớn như vậy, ngay cả tôi là thần cũng bị thương nhẹ, vậy Tô Mộc…

Tôi liền quay người như điên nhìn sang, thấy Tô Mộc hoàn hảo không thương tổn đứng trước mặt tôi, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tô Mộc, anh không sao thì tốt. Vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em phát hiện một cái hộp gỗ, sau đó một cổ khí tức từ bên trong đó lao ra đối nghịch với em…” Đối mặt với Tô Mộc tôi lập tức cảm thấy yếu đuối, nhào qua ôm lấy Tô Mộc, đem chuyện vừa rồi xảy ra kể hết cho Tô Mộc.

Quá đáng sợ, lúc này tôi vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần vì sợ hãi. Dẫu sao tôi cùng Tô Mộc tới làm khách nhà ông chủ Vương, ông ta tận tâm tận lực sắp xếp mọi thứ cho chúng tôi, vậy mà tôi lại hại chết ông ta.

Tôi cũng không biết tại sao lại có thể như vậy, nhìn ông chủ Vương chết không nhắm mắt quả thật khiến tôi áy náy đến nghẹt thở.

“Cái này không có liên quan tới em, nha đầu ngốc đừng khóc.” Tô Mộc thấy tôi khóc liền nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng.

Anh ấy giúp tôi lau nước mắt trên mặt, ôm lấy tôi vào trong lòng, vừa cúi đầu hôn lên tóc tôi vừa lạnh lùng nói: “Đây là lỗi ông ta tự gánh. Nếu không phải ông ta đem vật kia để vào phòng em thì em cũng sẽ không thả ra tích khí bên trong để dẫn tới kiếp nạn này. Ông ta chết không oan.”

“Cái gì? Anh nói trong hộp gỗ kia chứa tích khí?” Tôi nghe được lời này liền run lên, ngẩng đầu lên.

Tích khí đúng là khiến người ta thấy lành lạnh, nhưng bởi vì trong cơ thể tôi có lực cực âm cho nên tôi đối với tích khí tương đối nhạy cảm, nếu như khí tức lạnh lẽo vừa rồi là tích khí thì sao tôi có thể lại không nhận ra được?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi