CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Chẳng qua ra khỏi phạm vi nông trường thì hộp gỗ tôi cầm trong tay bỗng nhiên trở nên càng ngày càng nặng, giống như thứ bên trong đang không ngừng tăng lên.

Ban đầu tôi còn chưa để ý, nhưng sau khi đi đại khái được khoảng hai trăm bước tôi đã không kiềm lại được. Hộp gỗ kia sức nặng ít nhất phải hai trăm cân*, nặng gấp đôi người tôi, cho dù tôi là thần cũng cảm thấy nặng nề, liền ngừng lại nhìn hộp gỗ này xem có điều gì khác thường. (*cân TQ bằng khoảng 0,6kg)

Mới vừa dừng lại, chiếc hộp liền phát ra một tiếng ‘tách’, ngay sau đó nắp hộp tự động mở ra.

Tôi sợ hết hồn, trong nháy mắt quăng cái hộp ra xa, quay người chạy về.

Chạy được chừng hơn mười mét không thấy có thứ gì từ trong hộp xông ra đuổi theo tôi mới dừng chân lại, thận trọng nhìn chằm chằm cái hộp.

Chiếc hộp kia sau khi mở ra không hề có động tĩnh gì, thật giống như một chiếc hộp bình thường. Chỉ có vật gì đó từ bên trong rơi ra, có điều tôi ở quá xa, thêm chiếc hộp chắn phía trước khiến tôi không thấy rõ.

Trong nháy mắt tôi liền tò mò. Mặc dù Tô Mộc dặn đi dặn lại tôi không được mở hộp ra nhưng tôi không ngăn được chiếc hộp tự mở ra, rốt cuộc bên trong hộp đựng cái gì?

Nhìn một chút chắc cũng không sao?

Tôi lắc đầu một cái, mặc dù trong lòng tò mò muốn chết nhưng cũng không dám tùy tiện tiến tới mà thận trọng từng bước đi vào. Cách gần mới phát hiện, trong hộp không phải là thứ đồ tinh xảo gì mà là một bông hoa nho nhỏ.

Hoa Quỳ Dao.

Thứ này tại sao lại chứa ở trong hộp? Hơn nữa phía trên còn tản ra tích khí?

Xác nhận trong hộp không còn vật gì khác tôi rốt cuộc yên lòng, đi tới bên cạnh hoa Quỳ Dao, nhặt hoa lên nhìn xung quanh mấy cái.

Không có bất kỳ dị thường gì, tôi có chút dở khóc dở cười, một bông hoa Quỳ Dao thôi mà lại khiến Tô Mộc sợ đến như vậy.

Có lẽ anh ấy chờ hôn lễ này quá lâu, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên lo lắng thái quá.

Ngay khi tôi đang im lặng ngắm hoa Quỳ Dao thì sau lưng đột nhiên có người gọi tôi.

“Dương Dương!”

“Ừ?”

Tôi đáp một tiếng, quay đầu lại phát hiện đứng phía sau tôi lại là Giao tiên.

Tôi liền vui mừng, bước nhanh chạy về hướng Giao tiên, hỏi ông ta: “Ông tới nhanh như vậy, tôi còn tưởng phải bốn năm giờ nữa ông mới có thể đến chứ. Sao lại chỉ có mình ông, Đường Dũng đâu?”

“Bỏ bông hoa đó xuống, mau!” Sắc mặt Giao tiên trầm xuống, tôi còn chưa kịp chạy tới thì ông ta đã lui về phía sau giống như rất sợ tôi, cách tôi xa xa.

Cùng lúc đó tôi còn thấy người Giao tiên thoáng mờ đi, cảm giác kia giống như khi hồn phách thấy hồn tích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi