CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

Tôi khiếp sợ há hốc miệng, vội vàng giật giật góc áo Tô Mộc, ý bảo anh đừng nói nữa.

Anh ngủ dưới lòng đất hàng trăm năm nay, nên vẫn chưa hiểu hết về tình hình xã hội hiện tại, giá nhà hiện giờ với giá 100 năm về trước sao có thể giống nhau chứ, ba trăm mét vuông, vậy mà anh cũng dám mở miệng!

Quả nhiên, khuôn mặt của nhà tư vấn bất động sản cũng trở nên cứng ngắc, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Mộc.

Nhưng anh ta không hề nghi ngờ sức mua của Tô Mộc, ngược lại trên khuôn mặt hiện rõ sự thấp thỏm lo sợ.

Một hồi lâu sau, anh ta mới bình tĩnh lại từ trong sợ hãi, vẻ mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng, nói: “Cho tôi hỏi, tại sao anh lại biết đến căn nhà phía tây nam đó vậy?”

“Chuyện này anh không cần quan tâm, chúng tôi muốn mua căn nhà kia, giờ anh dẫn chúng tôi đến đó xem nhà đi.” Tô Mộc nói.

Tôi cảm thấy mơ hồ với những việc làm của Tô Mộc, chúng tôi đến đây cùng nhau, Tô Mộc chắc chắn chưa từng tới đây bao giờ, sao anh biết hướng tây nam có một căn rộng ba trăm mét vuông chứ?

Hơn nữa nhìn vẻ mặt của nhân viên tư vấn lạ lùng như vậy, trong căn nhà kia nhất định có chuyện gì đó.

Quả nhiên, nhân viên tư vấn bán hàng trầm ngâm một lát, ánh mắt nhìn chúng tôi ngày càng sâu sắc khó hiểu, sau đó lễ phép nói với Tô Mộc: “Anh muốn xem nhà cũng được, nhưng tôi phải đi xin phép giám đốc trước đã.”

Tô Mộc khoát khoát tay, ý bảo anh ta đi đi.

Đợi đến khi nhân viên tư vấn bán hàng rời đi, tôi lập tức tò mò hỏi Tô Mộc tại sao anh lại biết căn nhà đó, hơn nữa căn nhà đó rốt cuộc bị làm sao mà đến xem cũng phải xin phép giám đốc.

“Hiện giờ anh vẫn chưa thể nói cho em biết.” Tô Mộc nở nụ cười bí ẩn, cố ý muốn tôi sốt ruột đây mà.

Tôi thì tò mò chết đi được, trực tiếp nắm lấy cánh tay Tô Mộc, năn nỉ anh nói cho tôi biết, hơn nữa căn nhà của Phùng Đông giá cũng phải mấy chục triệu một mét vuông, nhân viên tư vấn bán hàng rõ ràng biết chúng tôi chỉ có hơn ba tỷ, tại sao vẫn dẫn chúng tôi đến xem căn nhà ba trăm mét vuông làm gì.

“Muốn biết thật sao? Vậy em hôn anh một cái đi.” Tô Mộc vừa cười vừa nói, nói xong còn chỉ chỉ vào đôi môi gợi cảm của mình.

Khuôn mặt của tôi lập tức ửng đỏ, tôi tất nhiên sẽ đồng ý hôn người đàn ông đẹp trai như Tô Mộc, hơn nữa đôi môi của anh khi hôn vô cùng mềm mại, lại còn thoải mái, nhưng đây là văn phòng nhà đất, da mặt tôi đâu dày đến nỗi dám làm chuyện đó trước mặt nhiều người như vậy.

“Ngại hả? Hay sợ người khác nhìn thấy? Anh có thể dùng âm khí che mắt của bọn họ lại.” Tô Mộc cười càng tươi hơn, nói xong anh đã giơ tay lên tạo một bức tường âm khí xung quanh chúng tôi, ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài.

Ngay cả Trịnh Lâm cũng bị ngăn ở bên ngoài.

Thấy Tô Mộc nghiêm túc như vậy, tôi cũng không tiện từ chối nữa, liền ngẩng đầu nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh.

Ai biết anh vẫn chưa thấy hài lòng, bàn tay to ôm chặt lấy thắt lưng kéo tôi vào trong ngực, rồi hung hăng hôn lên môi tôi.

Thời gian dường như dừng lại trong nháy mắt, một dòng điện yếu ớt từ môi anh truyền vào trong cơ thể tôi, khiến toàn thân tôi tê dại, đầu óc cũng giống như bị chập điện.

Liên tiếp hôn mấy lần liền, khóe miệng Tô Mộc mới cười xấu xa, hài lòng buông tha cho tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện, nhân viên tư vấn bất động sản rời đi ban nãy không biết đã quay lại từ lúc nào, hơn nữa phía sau anh ta còn có một người đàn ông trung niên đầu hói, nhìn có vẻ như là giám đốc, lúc này hai người họ đều nhìn chằm chằm chúng tôi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

“Anh... Có thể nhìn thấy chúng tôi sao?” Sắc mặt của tôi cứng đờ, lúng túng nhìn bọn họ, dò xét hỏi.

“Ơ... Không thấy gì hết, hai người tiếp tục đi.” Nhân viên tư vấn phản ứng rất nhanh, thấy tôi hỏi vậy anh ta lập tức che mắt lại, trên mặt nở nụ cười mập mờ nhanh chóng xoay người lại.

Càng như vậy, tôi lại càng xấu hổ, anh ta rõ ràng đã thấy hết rồi!

Tôi tức giận quay đầu nhìn Tô Mộc, Tô Mộc vẫn như cũ nở nụ cười xấu xa, thấy tôi nhìn, anh lập tức nói: “Vừa nãy hôn quá nhập tâm, nên anh không cẩn thận thu lại bức tường âm khí đó rồi.”

Rõ ràng là anh cố ý!

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, nhưng bây giờ bị người khác nhìn thấy cả rồi, tôi có nói gì cũng không được, chỉ có thể lúng túng đi theo sau lưng Tô Mộc, dứt khoát không nói gì nữa.

Thấy chúng tôi không hôn nhau nữa, giám đốc đầu trọc lập tức cười ha ha đi tới, bắt tay với Tô Mộc sau đó tự giới thiệu: “Chào cậu, tôi là tổng giám đốc Phùng Đông, nghe nói cậu muốn xem căn nhà phía tây nam của chúng tôi đúng không?”

“Đúng vậy.” Tô Mộc lên tiếng trả lời.

Nghe thấy lời đáp của Tô Mộc, vị giám đốc kia lập tức mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên tư vấn đứng sau lưng ông ta đi làm việc đi, ông ta sẽ đích thân dẫn chúng tôi đến xem nhà.

Trong lòng tôi lại càng cảm thấy kinh ngạc, căn nhà kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào, mà khiến cho tổng giám đốc phải đích thân ra mặt như vậy?

Đang chìm trong suy nghĩ, thì có người mang một cuốn album ảnh đến, đưa cho tôi và Tô Mộc xem, đó chính là ảnh chụp của căn nhà hướng tây nam kia.

Nhận lấy cuốn ảnh, tôi lại bị kinh ngạc lần nữa, mặc dù đã biết căn nhà kia rộng khoảng ba trăm mét vuông, nhưng căn nhà trong ảnh chụp, rõ ràng là một căn biệt thự mini thiết kế vô cùng tinh xảo mà!

Mặc dù diện tích không lớn bằng biệt thự của nhà họ Tô, nhưng thiết kế của căn nhà này vô cùng tinh tế, đẹp như ảnh chụp mấy ngôi nhà trên tạp chí vậy, mới chỉ nhìn qua ảnh chụp mà tôi đã thấy thích nơi này rồi.

Điều này lại khiến tôi càng tò mò hơn, một căn nhà tuyệt đẹp như vậy, lại còn là thiết kế của Phùng Đông, ở Giang Minh chắc chắn phải bán với giá hơn 35 tỷ, nhưng số tiền tôi có chưa chắc đã đủ để lắp đặt thiết bị trong nhà ấy chứ.

Giám đốc cầm ảnh chụp của căn nhà, vừa dẫn chúng tôi đi về hướng tây nam, vừa giải thích mô hình của căn nhà với chúng tôi.

Tôi nghe câu được câu mất, trong đầu đều là hình ảnh căn nhà đó, hận không thể nhìn thấy nó ngay lập tức.

Dù gì thì căn nhà kia cũng đẹp thực sự, ngoài vấn đề về giá cả ra, thì tôi nghĩ cô gái nào nhìn thấy cũng khó chống cự lại sức hấp dẫn của nó.

Vị trí của căn nhà kia cũng rất tốt, cách văn phòng nhà đất không xa lắm.

Từ khu nhà ở của Phùng Đông, chúng tôi đi khoảng mười mấy phút đã tới trước một chiếc cổng lớn.

Cánh cổng lớn duy nhất kia nối liền với một cái sân, phía trong sân chính là một căn biệt thự nhỏ!

“Cậu xem, toàn bộ ngôi biệt thự đã được thiết kế xong hết rồi, hai chỗ đậu xe cùng với một chỗ đậu xe ngoài trời, vườn hoa, công viên nước, bể bơi đều có đủ, đồ nội thất và đồ gia dụng đều là sản phẩm có thương hiệu hàng đầu thế giới, căn nhà này vốn dĩ là của chủ tịch chúng tôi đặc biệt xây dựng cho con gái ngài ấy, không phải để bán, đáng tiếc con gái của chủ tịch lại không thích nơi đây, cho nên mới để đó không dùng tới, cậu biết đến căn nhà này chứng tỏ cậu rất có bản lĩnh, cho nên nếu cậu thích ngôi nhà này thì tôi khuyên cậu nên đặt trước đi, bởi vì mua căn nhà này sẽ tiết kiệm rất nhiều chi phí, toàn bộ đồ nội thất, thiết bị điện tử và đồ dùng trong căn nhà đều tặng tất cho cậu.”

“Thật hay giả vậy? Tặng hết toàn bộ đồ nội thất, thiết bị điện tử và đồ dùng trong nhà sao, vậy căn nhà này giá bao nhiêu?” Tôi trợn trừng mắt, dù sao thì Giang Minh cũng là một thành phố phát triển, nên giá nhà rất đắt, trung tâm thành phố hình như còn không có khu biệt thự.

Căn nhà này được xây ở trung tâm thành phố, lại còn trang trí xa hoa như vậy, nhất định phải bán với giá trên trời, thậm chí cái giá tôi đoán khoảng 35 tỷ vẫn còn rẻ chán.

Ai biết tổng giám đốc trực tiếp giơ tay lên, nói: “17 tỷ 500 triệu.”

“17 tỷ 500 triệu!” Tôi kinh ngạc hô thành tiếng, ngôi nhà này bán với 17 tỷ 500 triệu, đây chắc chắn là một món hời lớn nhất ở Giang Minh!

Nhưng ngay sau đó tôi liền suy sụp tinh thần, cho dù có rẻ hơn nữa thì 17 tỷ 500 triệu đối với tôi mà nói vẫn là cái giá trên trời.

“Thế nào, thích không?” Tô Mộc hình như không hề suy nghĩ đến vấn đề tiền nong, đôi mắt chỉ thờ ơ quét một vòng nhìn quanh biệt thự, cười hỏi tôi.

“Ừm... Không thích.” Tôi trầm ngâm một lát, rồi đau lòng nói.

Nói không thích là giả, căn nhà xa xoa mà đẹp như vậy, tôi có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng đến, nhưng chúng tôi không có đủ tiền, nhất là trước mặt tổng giám đốc, tôi không muốn Tô Mộc cảm thấy khó xử.

Sau khi nói với tổng giám đốc chúng tôi muốn đi xung quanh xem một lát, tôi liền kéo Tô Mộc đến nơi tổng giám đốc không nhìn thấy, thấp giọng nói: “Tô Mộc, hay là chúng mình về đi.”

“Sao vậy? Rõ ràng em rất thích nơi này mà, tại sao lúc nãy lại nói không thích?” Tô Mộc nhíu mày, hỏi tôi.

“Nơi này đắt quá.” Tôi vội vàng nói, nói xong liền kéo Tô Mộc định rời đi.

Bởi vì nơi đây quả thực rất đẹp, tôi sợ nếu tiếp tục ở lại nữa, tôi sẽ lưu luyến không muốn đi mất.

“Dương Dương, em không cần quan tâm đến vấn đề tiền nong, em chỉ cần nói cho anh biết, em có muốn sống ở đây với anh không?” Tay Tô Mộc đặt lên gò má của tôi, nghiêm túc hỏi.

Tôi lập tức gật đầu lia lịa, tất nhiên là muốn chứ, chỉ cần được ở bên cạnh Tô Mộc, cho dù phải ở trong căn phòng hai ba chục mét vuông tôi cũng đồng ý, chứ đừng nói đến căn nhà đẹp như này, nếu thật sự có thể ở đây, thì ngay cả nằm mơ tôi cũng bật cười tỉnh lại.

“Vậy mua căn này đi.” Tô Mộc nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt, cúi đầu hôn lên trán tôi.

Sau đó anh để tôi tự đi thăm quan xung quanh, còn anh thì đi tìm tổng giám đốc để bàn bạc về vấn đề giá cả.

Nói đến vấn đề giá nhà, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi Tô Mộc: “Đừng nói là anh muốn mê hoặc tổng giám đốc, để ông ta bán cho anh với giá 3 tỷ 500 triệu đấy nhá?”

Ma quỷ có khả năng mê hoặc tâm trí của con người, nhất là một con ma lợi hại như Tô Mộc, chắc sẽ có năng lực khống chế suy nghĩ của người sống, chẳng trách anh lại bình tĩnh như vậy, căn bản không hề quan tâm đến giá cả, thì ra anh muốn gài bẫy người khác!

Thấy bộ dáng vội vã hấp tấp của tôi, Tô Mộc lập tức nở nụ cười, vò rối mái tóc của tôi nói: “Em nghĩ linh tinh gì vậy, nếu anh định làm như vậy thì cần gì phải trả tiền, trực tiếp làm cho ông ta tặng không căn nhà này cho anh chẳng phải được rồi sao? Yên tâm đi, lợi nhuận của căn nhà này rất lớn, anh chỉ gặp ông ta để mặc cả giá mà thôi.”

Tô Mộc nói xong, liền đẩy tôi ra ngoài biệt thự, để tôi đi dạo trong sân.

Tôi không nhịn được bĩu bĩu môi, có quỷ mới tin lời nói của Tô Mộc, lợi nhuận của căn nhà này có lớn hơn nữa, thì họ cũng không thể giảm giá để bán cho chúng tôi, chắc chắn anh định lừa vị tổng giám đốc kia, chẳng qua là không muốn bị tôi nhìn thấy mà thôi.

Nghĩ vậy, tôi cũng không để ý đến Tô Mộc nữa, dù sao thì anh cũng không làm hại đến tính mạng của vị tổng giám đốc kia, còn căn nhà đó...

Nếu thật sự mua lại được với giá 3 tỷ 500 triệu, tôi cảm giác như sảng khoái chết mất.

Tôi đi bộ một mình trong sân, sau đó mới nhớ hình như không thấy Trịnh Lâm đâu, liền lên tiếng gọi Trịnh Lâm.

Trịnh Lâm nghe thấy tiếng tôi gọi, cái đầu nhỏ lập tức nhô ra từ phía sau một cái cây lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn bí ẩn vẫy vẫy tay về phía tôi.

Cậu ta đang làm gì thế?

Tôi không nén nổi tính tò mò, cẩn thận đi tới.

Sau khi đi đến nơi tôi mới phát hiện, Trịnh Lâm đang nghe trộm người khác nói chuyện.

Người đang nói chuyện là hai cô lao công dọn vệ sinh, chắc họ phụ trách việc dọn vệ sinh trong khuôn viên, lúc này hai người bọn họ đang ở ngoài cửa hàng rào biệt thự, hai người đứng cùng một chỗ lén lút nhìn về phía biệt thự, nói: “Người đến xem nhà lần này là một đôi tình nhân? Nghe nói vẫn còn trẻ.”

“Đúng vậy, lúc bọn họ đi vào tôi có liếc nhìn qua, cậu thanh niên kia rất đẹp trai, trông như diễn viên trong phim vậy, còn cô gái đi cùng cậu ấy trông cũng ngoan ngoãn, hai đứa nó tốt như vậy, không ngờ lại chọn trúng căn nhà này, đúng là nghiệp chướng mà.”

Nghiệp chướng?

Tôi lập tức sững sờ, trước đó bọn họ khen tôi với Tô Mộc đẹp, trong lòng tôi vẫn còn cảm thấy ngọt ngào, sau lại nghe thấy cô ấy nói nghiệp chướng, tôi liền thấy mơ hồ không hiểu, căn nhà này rốt cuộc bị sao vậy?

“Hi vọng bọn họ không đủ tiền mua, nhất định đừng mua căn nhà này, nếu không sẽ có kết cục như cặp vợ chồng trước...” Cô lao công than thở nói.

Tôi lại càng tò mò hơn, ngứa ngáy trong lòng như bị mèo cào vậy, cặp vợ chồng trước? Kết cục gì? Căn nhà này chẳng phải là xây riêng cho con gái chủ tịch sao?

Đang muốn nghe tiếp, thì cô lao công kia lại thở dài một tiếng, cắt ngang lời nói của bạn mình: “Đừng nói nữa, đứng gần căn nhà này như vậy sợ lắm.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi