CHỒNG YÊU LÀ QUỶ

"Đây là thuật hàng đầu ở Thái Lan. Ông nói vợ ông trước khi gả cho ông đã như bị dại, điều này rõ ràng là lúc đó vợ ông đã bị ám hại từ trước, chẳng qua ông chỉ chó ngáp phải ruồi dùng phương pháp nào đó đã chế ngự được. Chờ đến khi vợ ông mang thai, công lực pháp thuật đó lần nữa phát huy ra ngoài, đem con trai ông tạo thành thiên thai. Năm đó ông có thấy ai thả con chó cái kia vào cửa nhà ông không?" Đường Dũng hỏi.

"Không có, ý cậu là, con trai tôi đã sớm bị người ta chú ý, cố ý đem nó tạo thành thiên thai?"

Đường Dũng gật đầu một cái.

"Tại sao?" Ông già lưng gù cảm giác hoang mang, lúc này sự đề phòng của ông với Đường Dũng đã hoàn toàn không còn, chẳng qua đối với sự thật tàn nhẫn này còn có chút không dám tin.

"Bởi vì có người muốn lấy được thiên thai cho nên cố ý tạo ra, phàm thiên thai được tạo ra trên cổ sẽ lưu lại con dấu riêng của người làm, chính là hình vẽ này." Tôi chỉ hoa văn trên cổ thiên thai, nói.

Đường Dũng nghe thấy tôi nói cũng nhìn tôi một cách kinh dị, hỏi: "Sao em lại biết những thứ này?"

"Bởi vì tôi đã từng gặp một thiên thai khác, bà ấy nói cho tôi, hơn nữa trên cổ bà ấy cũng có một con dấu như đúc." Tôi nói.

Đường Dũng nháy mắt kích động, nắm lấy bả vai tôi bóp mạnh khiến tôi đau: "Ở đâu? Em chắc chắn dấu vết đó với con dấu này giống nhau như đúc? Em gặp được ở đâu?"

"Ở Giang Minh..." Tôi bị đau, không thể làm gì khác hơn là kể chuyện Trần Á Lan cho Đường Dũng, cũng nói ra thân phận Trần Á Lan là người Tô gia.

Chờ tôi nói xong, Đường Dũng kích động tới mức mất khống chế, thậm chí anh ta cũng không chú ý tới ông già gù, trực tiếp cầm lên chày cán bột, nắm tay tôi, nói: "Đi, quay lại Giang Minh!"

"Mặc kệ bọn họ?" Tôi bị hành động của Đường Dũng làm cho bất ngờ khiến nhất thời không nghĩ được gì, nhưng người hơn bốn mươi năm làm ra thiên thai hiển nhiên có quan hệ rất lớn với Đường Dũng, anh ta bây giờ đang kích động, căn bản không kịp trả lời các vấn đề của tôi. Tôi không thể làm gì khác hơn là đi theo anh ta.

Anh ta kéo tôi một mạch ra xe, chui luôn vào trong, ngay cả chào hỏi đều không kịp liền đạp ga chạy quay về.

Chưa đi được bao xa thì điện thoại của Đường Dũng vang lên, là tài xế của Đổng Bằng gọi tới, hỏi tình huống của chúng tôi thế nào.

Tôi không thể làm gì khác hơn là nói Đường Dũng đã bắt được hồn của Đổng Ngọc Thanh, bây giờ có chuyện gấp phải về Giang Minh, nếu như bọn họ không có chuyện gì cũng có thể đi Giang Minh.

Sau khi nói chuyện với tài xế xong tôi liền đem Diệu Diệu đang ôm chân tôi lên, hỏi nó có biết vì sao Đường Dũng lại kích động như thế hay không, con dấu thiên thai trên người nó rốt cuộc có quan hệ thế nào với Đường Dũng.

"Diết." Diệu Diệu nói, quay đầu nhìn Đường Dũng một cái, rồi làm động tác kéo khóa trước miệng: "Nhưng em không thể nói, đây là bí mật nhiều năm của đại ca."

"Bí mật?" Tôi sửng sốt một chút, có chút bất ngờ nhìn Đường Dũng.

Anh ta là người không tim không phổi như vậy mà trên người vẫn còn có bí mật không thể cho người khác biết.

"Kẻ hơn bốn mươi năm trước tạo ra thiên thai không phải là đại ca của em chứ?" Tôi híp mắt nói.

Nói thì nói vậy nhưng ngay cả tôi cũng không tin, tôi chỉ muốn Diệu Diệu nói gì đó lộ ra.

Bình thường miệng nó như cái loa, luôn làm lộ ra bí mật của Đường Dũng, nhưng bây giờ cái miệng nhỏ nhắt đặc biệt nghiêm túc, chỉ lắc đầu một cái mà không nói gì.

Tôi có chút tức giận, thử vài lần không có kết quả, không thể làm gì khác hơn đành hỏi vấn đề khác: Đường Dũng bắt được hồn phách Đổng Ngọc Thanh lúc nào, lúc chiêu hồn vừa rồi rõ ràng là thất bại kia mà.

Diệu Diệu thật giống như cũng đang phải kìm nén, thấy tôi hỏi vấn đề này nhất thời liền nói: "Chị biết không? Đại ca em không bắt được hồn phách của Đổng Ngọc Thanh, chẳng qua anh ấy lừa ông già thấy hồn phách Đổng Ngọc Thanh trong tay anh ấy."

"Hả? Trong hộp vừa rồi rõ ràng có quỷ, âm khí rất mạnh, thậm chí chị cũng có thể nhìn thấy." Tôi nói.

"Đó là con quỷ tóc lúc trước quấn chị, không phải bị đại ca em bắt sao." Diệu Diệu nói.

Nói xong nó còn có chút đắc ý, cười hề hề thần bí hỏi tôi: "Hơn nữa, em còn phát hiện một chuyện, chị có biết vì sao lão già gù kia lại trộm ba thi thể mang thai kia không?"

Tôi lắc đầu, chuyện này tôi suy nghĩ vẫn không hiểu nổi, vốn cho là lão gù muốn lợi dụng bọn họ để luyện mẫu tử sát, nhưng lão gù dùng một năm cũng không tìm được hồn phách của Đổng Ngọc Thanh thì còn lấy cái gì để luyện mẫu tử sát.

“Vì ông ta cần cho con trai mình bú sữa. Thiên thai sau khi sinh cũng lớn lên như người bình thường vậy, có thể con trai ông ta không thế tiếp nhận lễ rửa dương khí, không thể lớn lên, chỉ duy trì ở thời kỳ mới sinh cho nên cần phải bú sữa mẹ.” Mặt Diệu Diệu đầy nghiêm túc, giống như một đại sư phong thủy trong thân thể một đứa trẻ.

Tôi nhìn Diệu Diệu, lắc đầu nói: “Không thể nào, thi thể còn có thể bú sữa? Cho dù ngày đó thai thi không thể tiếp nhận lễ rửa tội dương khí, không thể trưởng thành thì nhiều nhất cũng chỉ giống em, là tiểu quỷ, tại sao còn phải bú sữa mẹ?”

“Em không cần ăn cơm sao? Đừng nhìn bọn em là quỷ, có một câu, quỷ là sắt, cơm là thép, không ăn liền đói bụng. Chẳng qua là em đã trưởng thành, có thể ăn cơm, nếu như em cũng ở thời kỳ trẻ sơ sinh chết thì đại ca cũng phải tìm thai thi để cho em bú sữa.” Diệu Diệu nói rất nghiêm trang.

Tôi thấy Diệu Diệu không hề giống nói đùa, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng, nói: “Được rồi, được rồi, em cũng phải bú sữa mẹ, cho nên lão gù kia thật ra không có ác ý gì, chỉ là muốn mượn thi thể của người khác làm bà vú cho đứa con quỷ của ông ta thôi, vậy là chúng ta đã làm hỏng chuyện tốt của lão ta?”

Diệu Diệu hoàn toàn gật đầu một cái, nói: “Có thể nói như vậy, cho nên đại ca em khi biết ông ta không bắt hồn phách của Đổng Ngọc Thanh liền quyết định thả bọn họ.”

Tôi ừ một tiếng, thấy Diệu Diệu bây giờ đã nói chuyện như bình thường liền lại thử nhắc tới dấu ấn liên quan tới thiên thai trên cổ.

Có thể lúc trước nó còn vui vẻ trò chuyện, khi tôi đem lại đề tài này ra thì Diệu Diệu lại hoàn toàn ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, nói câu chị thối, muốn khai thác em còn lâu mới được.

Tôi lại thử hỏi Đường Dũng, quả thực tôi rất tò mò, nhưng Đường Dũng một mực nghiêm túc lái xe, căn bản không để ý đến tôi.

Tôi có chút mắc cỡ vì bị lơ, dứt khoát cũng không hỏi, chờ đến khi về tới Giang Minh sẽ tìm Trần Á Lan nói sau.

Đến lúc đó anh ta cùng Trần Á Lan đối chất, coi như không muốn nói thì tôi cũng biết.

Nghĩ tới đây, nhìn cảnh tương bên ngoài lao vùn vụt qua cửa xe, không biết tại sao trong đầu tôi đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên cùng Tô Mộc trở về Giang Minh, lúc đó anh ấy ngồi bên cạnh tôi mặt đầy cao lãnh.

Mà bây giờ, lại trở về Giang Minh, người ngồi ở bên cạnh tôi đã không còn là Tô Mộc nữa.

Đột nhiên tôi có chút thương cảm, cũng không biết bây giờ Tô Mộc thế nào, anh ấy đã làm Lâm Yến Nhi tỉnh lại chưa?

Đột nhiên tôi rất nhớ anh ấy, không nhịn được lấy điện thoại ra muốn gọi cho anh ấy.

Lúc này mở điện thoại ra tôi mới nhớ anh ấy không có điện thoại, hơn nữa cũng không ở chỗ cố định, sau khi tôi rời khỏi anh ấy hoàn toàn không có cách nào để liên lạc.

Chỉ có thể chờ anh ấy chủ động liên lạc với tôi.

Nhận ra điểm này, đột nhiên tôi có chút tức giận, anh ta là người không có lương tâm, lợi dụng tôi xong liền đạp bỏ, tôi đã rời đi hai ngày hai đêm mà anh ta cũng không đi tìm, hoàn toàn không lo lắng sự an toàn của tôi.

Tôi tự mình sầu muộn, còn Đường Dũng vẫn lái xe thật nhanh, đi khoảng sáu giờ, tới bốn giờ liền tới Giang Minh.

Về tới Giang Minh, Đường Dũng liền đưa xe thẳng hướng đại trạch Tô gia, tôi vốn đều hận chết Tô Thịnh, có thể lần nữa đi tới Tô gia đột nhiên trong lòng lại có chút mong đợi.

Tô Mộc có ở đó hay không?

Tô Thịnh từng nói tìm được Lâm Yến Nhi là nhiệm vụ trọng yếu của Tô Mộc, vậy bây giờ nhiệm vụ trọng yếu hoàn thành, giờ phút này hẳn Tô gia đang mở tiệc ăn mừng đi?

Đột nhiên tôi thấy nôn nóng, tay nắm chặt lại, tới cổng chính Tô gia liền xuống xe.

Mở cửa xong Đường Dũng liền tìm Trần Á Lan, khi Trần Á Lan xuất hiện sắc mặt Đường Dũng liền biến đổi. Bóng người thật nhanh lao đi, cũng không thấy rõ anh ta làm sao đi vào, khi dừng lại anh ta đã đứng ở sau lưng Trần Á Lan nhìn chằm chằm dấu vết trên cổ Trần Á Lan.

Tôi cũng đi theo muốn nghe chuyện của bọn họ, nhưng khi tôi còn chưa kìm đóng cửa lại thì sau lưng đột nhiên có một âm khí lưu động mãnh liệt dị thường.

“Em còn biết quay về?” Một giọng lạnh như băng đột nhiên vang lên từ sau lưng tôi khiến tôi sợ hãi giật mình.

Tôi xoay người, nhìn gương mặt đẹp trai của Tô Mộc.

Giờ khắc này cảm xúc lại ào ạt xuất hiện.

“Chẳng qua em đi cùng Đường Dũng tới, anh ta tìm người nhà anh có chuyện.”

Tôi cúi đầu nói, lúc này không dám nhìn gương mặt của anh, sợ không kìm được nước mắt chực trào ra.

“Mầy hôm nay em ở chung một chỗ với Đường Dũng? Tại sao không từ mà biệt?” Giọng anh càng ngày càng lạnh, dường như đang đè nen một cơn tức giận.

Đột nhiên tôi không biết nên nói gì cho phải, trên đường trở về tôi còn nghĩ về anh như vậy, còn oán trách anh không chủ động liên lạc với tôi.

Nhưng bây giờ anh ấy đứng trước mặt tôi, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh anh ấy ôm Lâm Yến Nhi mà không đoái hoài tới tình cảnh của tôi.

Hơn nữa vừa gặp mặt anh ấy lại vẫn giấu tôi?

Nháy mắt tôi mất hứng, nỗi nhớ nhung cũng tan thành may khói, học giọng lạnh như băng của anh, nói: “Đúng vậy, những ngày qua em với anh ấy ở chung một chỗ.”

“Ở chung một chỗ làm gì? Em có biết em đã là đàn bà có chồng, hành động này của em, đến lượt…”

Dường như anh ấy bị tôi chọc giận, tay lạnh như băng trực tiếp nắm lấy eo tôi kéo vào ngực anh.

“Đến lượt ngâm lồng heo, chẳng phải anh đem em ngâm lồng heo sao?*” Tôi không sợ anh ấy chút nào, cắt đứt lời nói của anh.

Anh bị tôi làm cho tức giận nói không ra lời, âm khi bên người nhanh chóng ngưng tụ mắt người cũng có thể thấy được, hóa thành mấy cái to nhỏ bằng cánh tay tực tiếp buộc tôi vào người anh, sau đó chân nhẹ bước mang tôi bay trở vào nhà lớn của Tô gia.

Trong phòng khách Tô gia có không ít người, lúc này tất cả mọi người đều mặc quần áo đen, vẻ mắt trang nghiêm nhìn giữa đại sảnh.

Ở giữa đại sảnh bày một chiếc giường đơn, phía bên trên là một cô gái mặc quần áo trắng đang nằm, chính là thi thể Lâm Yến Nhi.

Tô Mộc sải bước vào phòng khách, trực tiếp đi đến trước giường đang đặt thi thể Lâm Yến Nhi, lúc này tôi vẫn bị buộc trên người anh giống như đang ôm lấy cổ anh, động tác này hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người trong phòng khách.

Trên người những người này ít nhiều đều có âm khí lưu động, rất giống khí tức trên người Tô Đoàn, có lẽ đều là hậu duệ của Tô gia.

“Bà Hai!” Quả nhiên ý niệm trong tôi vừa dứt, tất cả những người mặc quần áo đen đều nhất loại cúi người xuống vái chào tôi, hai chữ ‘bà Hai’ kêu rung vang trời.

Thật là không còn mặt mũi nào nữa, cũng không để ý đang tức giận Tô Mộc, tôi liền chúi mặt vào ngực Tô Mộc, nhỏ giọng nói: “Còn không mau để em xuống! Nhiều người nhìn như vậy em mắc cỡ chết!”

“Để xuống em lại chạy thì làm thế nào? Buộc lại là tốt, ít nhất em sẽ không bị người khác bắt đi.” Tô Mộc lạnh lùng nhìn tôi một cái, cũng không nể mặt mũi tôi, nói.

“Chạy cái gì mà chạy, em không chạy, trước hết anh để em xuống rồi nói sau!” Tôi thật sự tức điên lên, Tô Mộc chắc chắn cố ý muốn chỉnh tôi, anh biết trong phòng khách có nhiều người như vậy còn cố ý buộc tôi vào người anh, lại còn ở tư thế mờ ám như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi