CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ!

"Làm sao vậy?" Nhìn đến sắc mặt Bùi Dịch không đúng, Tô Thi Thi vội vàng hỏi.

Bùi Dịch nhìn thoáng qua, khẽ thở dài một cái: "Mẹ vào bệnh viện rồi."

Tô Thi Thi cả kinh: "Có phải hay không là do bệnh choáng váng đầu tái phát rồi? Đều do em, nếu như em nhịn một chút thì tốt rồi."

"Cô bé ngốc, em không cần làm như vậy, lần sau sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn. Hiện tại ván đã đóng thuyền, anh nghĩ nên để mẹ từ từ tiếp thu." Bùi Dịch an ủi.

Mà Bùi Dịch không biết nói sao chính là, đối với hành vi bây giờ của mẹ anh, làm trong lòng anh chấn kinh đồng thời cũng cực kỳ đau thương.

Anh chưa bao giờ biết, người mẹ luôn luôn ôn hòa thiện lương của anh, vậy mà lại làm ra cái loại thủ đoạn này. Cố ý kêu đến, ép anh nói ra những lời kia rồi ghi âm, cắt bớt mấy câu quan trọng, để cho Tô Thi Thi hiểu lầm.

Nếu Tô Thi Thi thật sự hiểu lầm bỏ đi cho xong việc, như vậy có thể hay không giống như năm đó Trạm Dẫn Lan một dạng...

Bùi Dịch nghĩ tới đây, trong lòng mạnh cả kinh.

Bây giờ chuyện lại xảy ra trên người Tô Thi Thi, tựa hồ cùng Trạm Dẫn Lan năm đó giống nhau như đúc, chẳng qua Tô Thi Thi không có lựa chọn rời đi, mà là lựa chọn cùng đi với anh.

"Bùi Dịch, anh làm sao vậy?" Tô Thi Thi nhìn đến Bùi Dịch đột nhiên ngẩn người, không khỏi có chút lo lắng.

Bùi Dịch hoàn hồn, gật đầu một cái nói: "Nghĩ đến một số chuyện, chờ anh hiểu rõ sẽ nói cho em biết."

"Được. Vậy bác gái bên kia..."

"Vừa rồi kêu mẹ không phải kêu cực kỳ thuận miệng sao?" Bùi Dịch khẽ cười nói.

Tô Thi Thi có chút xấu hổ: "Anh biết rõ rành rành vừa rồi là em đang giận lẩy."

"Em giờ là vợ của anh, mau sửa lại đi. Mẹ bên kia, anh sẽ nghĩ cách." Bùi Dịch nói xong nhìn một phen tình huống bên ngoài một hồi, "Anh đi trước đến bệnh viện, để cho chú Lý đưa em trở về. Đợi trễ một chút em đem Đồng Đồng đến."

Tô Thi Thi gật đầu.

Bùi Dịch rất nhanh liền đi bệnh viện, Tô Thi Thi trở về trong nhà dọn dẹp một chút, đợi cho trễ chút, liền dẫn Đoàn Tĩnh Đồng chạy tới bệnh viện.

"Tô Thi Thi, mẹ em không có việc gì chứ?" Bên trong xe, Đoàn Tĩnh Đồng cúi thấp đầu rầu rĩ không vui hỏi han, trong giọng nói lộ ra một chút sợ hãi.

Tô Thi Thi trong lòng căng thẳng, tay đặt ở bờ vai của cậu, đưa tay lên xoa đầu cậu, đem ngữ khí phóng nhẹ nhàng một chút: "Em yên tâm, bà sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Thật vậy sao?" Đoàn Tĩnh Đồng có chút không tin, rầu rĩ không vui nói: "Có phải hay không do em ngày hôm qua cùng mẹ cãi nhau, mẹ mới phải vào bệnh viện?"

"Đồ ngốc, đó không phải là lỗi của em." Tô Thi Thi nói xong giống như hạ quyết tâm thật lớn, cắn răng một cái nói, "Được rồi, kỳ thật đều là chị làm hại, nếu không em đánh chị một phen cho hả giận đi?"

Đoàn Tĩnh Đồng mạnh ngẩng đầu, miệng mở mở, nghĩ muốn nói gì, sau cùng vẫn lại là yên lặng nuốt trở vào, cúi đầu, bất mãn nói: "Em cũng không dám đánh, chẳng thế thì anh trai liền muốn đánh em rồi."

"Nói bậy, anh trai em có khi nào từng đánh em?"

"Hừ! Chị hiện tại cùng anh là một người, đương nhiên hướng về anh nói chuyện." Đoàn Tĩnh Đồng ủy khuất nói, "Các người cũng không cho em ăn thịt."

"Em..." Tô Thi Thi tức đến nở nụ cười. Thì ra thằng nhóc này đang giả vờ đáng thương ra sức như thế, là vì muốn ăn thịt.

Tô Thi Thi cười nói: "Được, cho em ăn thịt. Mỗi ngày ăn hai phần như thế nào?"

"Ba bữa cơm đều phải có thịt, em hiện tại đang ở giai đoạn phát triển, chị xem đến em đều đã gầy như vậy." Đoàn Tĩnh Đồng nói xong nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn căng đầy của chính mình.

Tô Thi Thi cẩn thận nhìn nhìn, nghiêm trang nói: "Quả thật gầy một chút, nhưng mà so với bạn cùng tuổi em vẫn lại là béo hơn người ta rất nhiều. Không khống chế ăn uống, chờ đến khi em trưởng thành về sau sẽ trách chúng ta. Cho nên chuyện này không thể thương lượng, chỉ được 2 bữa có thịt, đồng ý liền ngoéo tay, không đồng ý thì thôi."

"Chị! Hừ! Em về sau cũng không thèm giúp chị nữa." Đoàn Tĩnh Đồng thở phì phì trừng mắt, nhưng vẫn lại là vươn ra ngón tay út mập mạp cùng Tô Thi Thi ngoéo tay.

Tô Thi Thi nhìn dáng vẻ của cậu, trái tim chỉ cảm thấy ấm áp.

Nói như thế nào, ở Đoàn gia ngoại trừ Bùi Dịch ra, lại vẫn có một người là thật tâm thích cô.

Đoàn Tĩnh Đồng tuy thích gây sự, tính tình đại thiếu gia, đôi lúc cùng Tô Thi Thi cãi nhau, lại có thể ở thời điểm mấu chốt làm ra hành động làm cho người ta ấm lòng.

Tô Thi Thi cũng là thật tâm thích vị em chồng này.

Mà lúc này trong bệnh viện, Nhậm Tiếu Vi đang cùng Bùi Dịch cãi nhau. Nói đúng ra là Nhậm Tiếu Vi một mình phát giận, Bùi Dịch đứng ở một bên yên lặng nghe.

"Mẹ còn chưa có chết, con coi mẹ như không tồn tại rồi hả? Ta dù sao cũng là mẹ của con, chuyện kết hôn lớn như vậy, các người thậm chí ngay cả nói cho mẹ biết một tiếng cũng không nói." Nhậm Tiếu Vi nằm ở trên giường bệnh, mỗi một câu nói liền thở một cái, bộ dáng kia xem ra rất thống khổ.

Bùi Dịch đứng ở cạnh giường bệnh, cúi đầu nghe, thấy mẹ mình đã dừng lại, mới dằn lại tính tình nói: "Con cùng Thi Thi cũng sớm đã đính hôn, đăng ký kết hôn là chuyện sớm hay muộn thôi, bây giờ là chúng con làm không đứng, người đừng nóng giận nữa."

"Con..." Nhậm Tiếu Vi chỉ cảm thấy giống như là một quyền đánh vào bông, thái độ của con trai ngược lại để cho bà càng thêm tức giận.

"Con bây giờ chỉ biết có cô ta, cô ta tới cùng có cái gì tốt? Chẳng lẽ mẹ sẽ hại con sao? Mẹ là người từng trải, nhìn người chuẩn cực kỳ, cô ta thật sự không thích hợp với con!" Nhậm Tiếu Vi nói xong xoa xoa huyệt Thái Dương.

Bên cạnh, Hồng Cầm thấy thế, lập tức qua đi giúp bà mát xa, đồng thời đối với Bùi Dịch nói: "Bùi thiếu gia, người bây giờ ít nói vài câu đi. Phu nhân thời gian này vẫn choáng váng đầu, cứ như vậy một hồi, càng thêm nghiêm trọng rồi."

Bùi Dịch lời đến bên miệng, yên lặng nuốt trở vào.

Anh làm sao nhìn không ra mẹ anh đây là đang mượn bệnh hướng anh làm khó dễ, nhưng anh lại không có khả năng chống đối bà khiến bà thực sự tức giận đến phát bệnh.

"Con là đang dùng trầm mặc chống đối mẹ sao?" Nhậm Tiếu Vi thấy Bùi Dịch không nói lời nào, lại càng tức giận hơn

Bùi Dịch có chút đau đầu, xoa xoa mi tâm, trầm giọng nói: "Người nghĩ muốn con làm thế nào bây giờ?"

"Ly hôn!" Nhậm Tiếu Vi lạnh lùng phun ra hai chữ.

Suy nghĩ đến chuyện Tô Thi Thi đã trở thành con dâu của mình, Nhậm Tiếu Vi cả người giống như là bị chọc giận muốn điên rồi một dạng, đầu cũng càng thêm đau rồi.

Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống: "Mẹ, con không hy vọng chuyện Trạm Dẫn Lan lặp lại lần thứ hai. Nếu cô ấy còn sống, chuyện trước kia cứ cho qua đi. Con cũng không muốn đi kiểm chứng, nhưng mà Tô Thi Thi hiện tại là vợ của con, là người phụ nữ con yêu nhất đời này, nếu cô ấy gặp chuyện không may..."

Bùi Dịch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nhậm Tiếu Vi, gằn từng chữ nói: "Người cũng sẽ mất đi con!"

"Bùi Dịch, con có biết chính mình đang nói cái gì không?" Nhậm Tiếu Vi roạt một phen từ trên giường bệnh ngồi dậy, tức giận đến ánh mắt mở to, ngực cấp tốc lên xuống.

"Mẹ, con là con trai của người, không phải công cụ của mẹ. Nếu người thật sự tốt với con, như thế liền chấp nhận Thi Thi đi, cô ấy sẽ giống như con hiếu thuận với người."

"Con... Con... Hồng Cầm, bắt nó đuổi ra cho tôi, tôi không nghĩ muốn nhìn thấy nó nữa!" Nhậm Tiếu Vi tức giận đến trực tiếp cắm đầu ngã ở trên giường bệnh, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, thiếu chút nữa ngất đi.

Hồng Cầm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, khẩn trương đi đến đẩy Bùi Dịch ra ngoài.

"Mẹ, người bảo trọng, con ngày mai trở lại thăm người." Bùi Dịch nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Có rất nhiều lời anh cũng không có nói, hôm nay chỉ là chọn những lời nhẹ nhất này. Đối với cái suy đoán trong lòng mình cái kia - -

Bùi Dịch đóng chặt mắt, quả đấm nắm chặt.

Anh không phải kẻ ngốc, ngược lại anh cực kỳ thông minh. Năm đó anh không phải không hoài nghi qua, chỉ là không muốn thương tổn mẹ mình, cho nên không có tìm hiểu đến cùng.

Nhưng mà hiện tại lịch sử lại sắp sửa tái diễn, anh làm sao có thể lại trốn tránh tiếp được! Cho dù làm như vậy sẽ khiến cho mẹ anh không chịu nổi, nhưng mà so với việc để cho mẹ anh không mắc thêm lỗi lầm nữa vẫn tốt hơn.

Chờ sau khi anh ra ngoài, Nhậm Tiếu Vi nằm ở trên giường bệnh, hai mắt sững sờ nhìn trần nhà, không biết suy nghĩ cái gì.

Hồng Cầm bị dọa đến chỗ, khẩn trương hỏi vọng qua: "Phu nhân, người không sao chứ? Tôi gọi bác sĩ đến cho người có được hay không?"

"Không cần, ra ngoài." Nhậm Tiếu Vi thì thào nói xong, giọng điệu ý là không muốn bị truy hỏi nữa

Có kinh nghiệm hai lần trước bị quát lớn, Hồng Cầm không nói cái gì, liền vội vàng đi ra ngoài.

Mà chờ sau khi bà ta rời khỏi, Nhậm Tiếu Vi chống thân thể, ngồi dậy. Lấy di động ra, nhảy ra một trang tin tức bà lưu giữ.

"Hoạ sĩ tự do Hỗ Khải Văn sắp sửa kết thúc hành trình mười năm vòng quanh trái đất, sắp trở về nước."

"Toàn bộ, là nên có cái chấm dứt rồi." Nhậm Tiếu Vi thì thào nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi