CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ!

Trong văn phòng tổng giám đốc Xây dựng Minh Đỉnh, Hỗ Sĩ Minh nhận được bưu kiện Tô Thi Thi gửi đến đã hơn nửa giờ.

Nửa giờ này, hắn vẫn ngồi ở trước máy tính, mặt không chút thay đổi.

Trợ lý Vương Thạc trong lòng run sợ đứng ở bên cạnh hắn, sợ tới mức chân đều nhanh mềm nhũng rồi.

Rốt cục, Hỗ Sĩ Minh giơ tay lên, chậm rãi khép lại máy tính, nói câu nói đầu tiên.

"Bùi Dịch bắt đầu hành động, nghĩ biện pháp đem phần văn kiện ghi âm kia hủy đi."

"Chuyện này..." Vương Thạc cả kinh.

Hắn vừa rồi cũng nhìn đến nội dung phần văn kiện kia, biết người nào đều đã cùng Hỗ Sĩ Minh quan hệ thậm thân thiết, nhưng cũng không nghĩ đến mức phải hủy đi chứng cứ đang nắm trong tay tốt như vậy đi.

Nhưng hắn không dám phản đối, đành phải gật đầu: "Tôi sẽ đi sắp xếp."

Nháy mắt tiếp theo, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, bút máy trong tay Hỗ Sĩ Minh bị hắn bẻ thành hai đoạn.

"Tổng giám đốc!" Vương Thạc mặt trắng bệch, khẩn trương lấy khăn tay giúp hắn lau đi.

Hỗ Sĩ Minh vô cảm ngồi đó, trên mặt một phần biểu tình đều không có.

"Bùi Dịch, Tô Thi Thi, vẫn lại là tôi quá coi thường các người. Nếu như vậy, liền cá chết lưới rách đi." Hỗ Sĩ Minh đứng lên, lạnh giọng nói, "Bùi Dịch tối đa phán tù nửa năm, đối với những người cùng anh ta tương quan nhân thiết tiến hành toàn diện phong tỏa, không cho nhóm người của anh ta có bất luận cái cơ hội gì trở mình!"

Toàn diện chèn ép, bất luận cái công ty hay cá nhân gì cùng Bùi Dịch giao hảo, một cái đều đã không buông tha!

Đây là kế hoạch B của Hỗ Sĩ Minh. Không cho Bùi Dịch một phần cơ hội nào trở mình!

"Hỗ tổng, cứ như vậy, chính chúng ta cũng sẽ gặp tổn thất thật lớn!" Vương Thạc thật cẩn thận nhắc nhở.

Hỗ Sĩ Minh trầm mặt xuống, ngữ khí sắc bén: "So với chuyện toàn bộ nền móng Hỗ gia bị hủy đi, tổn thất chút ích lợi này tính cái gì?"

"Tô Thi Thi, em cho là Sunshine cùng Bùi Dịch thanh minh quan hệ liền không chuyện gì rồi sao?" Hỗ Sĩ Minh ánh mắt băng lãnh.

Hắn một khi điên lên, danh vọng lại tính cái gì? Hắn muốn, là tuyệt đối nghiền áp!

"Tôi hiểu được." Vương Thạc không dám nói cái gì nữa, dọn dẹp xong liền thần tốc đi ra ngoài.

Rất nhanh, hắn lại trở lại.

"Hỗ tổng, Tô tiểu thư đi cục cảnh sát rồi." Vương Thạc nói.

Hỗ Sĩ Minh động tác xoa xát tay ngừng một trận, sắc mặt liền lạnh xuống, từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhếch môi: "Người phụ nữ kia khiêu khích tôi xong, liền vội vả đến chỗ chồng mình báo tin tốt sao?"

Nhà bị bùng nổ, lại còn dùng mấy chuyện xấu hắn làm tới uy hiếp hắn. Mỗi một việc sự tích lũy đến bây giờ, Hỗ Sĩ Minh tính tình tàn bạo đã nhẫn tới cực điểm rồi!

"Chuẩn bị xe, đi cục cảnh sát!" Hỗ Sĩ Minh cầm lấy áo khoác liền đi ra bên ngoài.

Hỗ Sĩ Minh trực tiếp đến phòng giam giữ trong cục cảnh sát gặp được Bùi Dịch. Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Nhưng hai người bọn họ, trên mặt đều là mặt không chút thay đổi, giống như là nhìn thấy người xa lạ một dạng.

Sau cùng vẫn lại là Hỗ Sĩ Minh phá trầm mặc: "Tại nơi như vậy ở lâu thế này, còn có thể áo mũ chỉnh tề. Bùi tổng, anh tuyệt đối là cái mặt người dạ thú."

"Đặc biệt ăn mặc áo mũ chỉnh tề tới bỏ đá xuống giếng, Hỗ tổng, anh đến mặt người dạ thú cũng không bằng." Bùi Dịch nhàn nhạt mở miệng, vẫn như cũ ngồi dựa vào tường ở trên giường ngay góc.

Hỗ Sĩ Minh cười lạnh: "Nói cho cùng cũng không quen nhìn anh cái loại tư thái ra vẻ bình tĩnh này. Phí lớn công sức như vậy, cả vợ của chính mình đều đã tính kế, anh cũng thật đàn ông!"

"Tôi cảm thấy được trên thế giới này người không mặt mũi nhất nói lời này chính là anh. Tôi cùng vợ của tôi trước giờ vẫn hiểu ngầm, mà anh cả ngày nhớ đến vợ của người ta mới đúng là thật đáng xấu hổ." Bùi Dịch giọng vẫn như cũ không có gì lên xuống.

Hỗ Sĩ Minh âm thầm hít vào.

Hắn nhìn chằm chằm Bùi Dịch nhìn hai giây, bỗng nhiên lộ ra một cái nụ cười quỷ dị, theo dõi anh nói: "Tôi muốn nói cho anh một cái bí mật, về cha của anh, muốn biết sao?"

"Muốn biết, liền cầu tôi."

Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."

Hỗ Sĩ Minh triệt để nổi giận.

"Bùi Dịch, biết năm đó cha anh vì cái gì lại chết không?"

Hỗ Sĩ Minh trong cơn giận dữ, hắn chính là muốn nhìn đến bộ dáng Bùi Dịch thống khổ! Cái bí mật không bí mật gì đó, cái gì chứng cớ không chứng cớ. Liền tính hắn nói cho Bùi Dịch thì như thế nào?

Anh vẫn như cũ không sẽ tìm được bất luận cái chứng cớ gì!

Trong phòng giam giữ an tĩnh lại, cả kinh giống như có thể nghe được tiếng hít thở.

Bùi Dịch ngồi ở trên giường, toàn thân cứng ngắc. Cho dù anh trên mặt không có biểu hiện ra nửa phần chấn kinh hoặc là đau lòng, nhưng lòng của anh, nháy mắt vỡ nát.

Qua thật lâu, Hỗ Sĩ Minh nói được miệng khô lưỡi hanh thiếu chút nữa đem Bùi Dịch lôi ra đánh một trận, Bùi Dịch mới mở miệng.

"Nói xong rồi hả?" Bùi Dịch nhàn nhạt nói, "Chuyện này, anh cũng nói cho Thi Thi rồi?"

Anh dừng một chút, ngữ khí tựa hồ thoải mái rất nhiều: "Tôi nên là cám ơn anh. Chẳng thế thì loại gièm pha này, tôi còn thật không biết nên như thế nào nói cho vợ yêu của tôi biết."

Hỗ Sĩ Minh nhắm mắt, hít sâu.

Hắn không thể bị anh tức điên, không thể thua tất cả như vậy!

"Tiếp tục giả vờ đi!" Nói xong, Hỗ tổng quay đầu bước đi, ầm một tiếng đóng lại cửa phòng thẩm vấn.

Bùi Dịch vẫn như cũ duy trì động tác ban đầu, đến biểu tình đều không có thay đổi dù một chút.

Chỉ có anh tự mình biết, giờ phút này trong lòng anh có bao nhiêu loạn.

"Mẹ, người tới cùng đã làm những gì?" Bùi Dịch nhắm mắt lại.

Anh rốt cục hiểu rõ, vì cái gì ngày đó Tô Thi Thi sẽ ở bên ngoài cục cảnh sát bên ngoài đi tới đi lui hơn hai giờ.

"Cô bé ngốc, thật xin lỗi, cho để em phải theo anh chịu ủy khuất rồi." Bùi Dịch có thể tưởng tượng, lúc Tô Thi Thi biết những thứ này khi đó, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.

Cô khi đó nhất định cực kỳ sợ hãi, nhất định cực kỳ bất lực, thế cho nên cũng không dám tới gặp anh.

"Tô Thi Thi, Bùi Dịch anh tài gì đức gì, để cho em đợi anh như vậy." Bùi Dịch chậm rãi vùi đầu vào trong đầu gối, trong lòng loạn thành hỗn độn.

Cửa phòng giam giữ, liền là ở một khắc này, bất ngờ không phòng ngự mở ra.

Tô Thi Thi vừa tiến đến, liền nhìn đến chồng yêu nhà cô giống như đứa bé bị ủy khuất một dạng, cuộn mình ở trên giường.

Cô lúc này liền ngây ngẩn cả người, theo bản năng đã nghĩ chạy.

Anh kiêu ngạo như thế, một người bá đạo như thế, làm sao có thể nguyện ý bị cô nhìn đến bộ dáng như vậy của mình.

Nhưng đã là chậm quá.

Chớp mắt như đã qua triệu năm.

Tách ra rõ ràng mới vài ngày như thế, lại như là đã qua một thế kỷ, lâu đến như vậy.

Tô Thi Thi quên chạy trốn, liền như vậy ngây ngốc nhìn anh, trong mắt, từ từ chứa đầy nước mắt.

"Không tồi, anh lại vẫn gọn gàng sạch sẽ như thế, cực kỳ thể diện."

"Không tồi, không có gầy, xem ra ngược lại béo một chút. Hẳn là nghỉ ngơi không tệ."

"Còn có, bộ dáng anh ngơ ngác như vậy, thật sự rất đáng yêu. Rất nghĩ muốn đi lên xoa xoa tóc của anh."

Tô Thi Thi nhìn nhìn liền nở nụ cười, nước mắt theo khóe mắt thẳng tắp chảy xuống, chậm rãi hướng anh đi đến.

Bùi Dịch đến đứng lên đều đã quên, hoài nghi chính mình có phải nằm mơ rồi hay không.

Anh vừa mới suy nghĩ đến cô, cô cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh. Toàn bộ, không chân thực giống như là một giấc mộng.

Một bước, hai bước... Cách anh càng ngày càng gần.

Bùi Dịch vẫn lại là như vậy ngơ ngác nhìn Tô Thi Thi, trong mắt có hưng phấn, cũng có không tin.

Tô Thi Thi tâm lập tức liền đau, nước mắt làm sao cũng đều đã dừng không được. Cô sợ đánh thức anh, bước chân phóng thật sự rất nhẹ.

Rốt cục tới đến trước giường, cô thật cẩn thận đưa tay ra, nâng chặt đầu của anh, hung hăng hôn lên.

Hàng khuyến mãi đặc biệt cho những rắc rối của hôm nay. Nếu bạn hỏi tôi có sai ko, chắc chắc là ko sai rồi, tui cũng ko phải bệnh mà lầm lẫn đâu, (mặc dù sáng mới được thăm chợ rẫy).



Lịch up chương hiện tại, ngày thường 4, 5, cuối tuần 2, 3 chương. Đột xuất bận việc sẽ thông báo trước nên mn cứ yên tâm (trừ khi ốm thôi)

Mọi người ngủ ngon nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi