CHỬ CA

13.

Đóng sách lại, nhìn về phía viên ngọc lưu ly trên giường mà lòng căng thẳng.

Dạo gần đây, Đông Cung thường mang đến rất nhiều kì trân dị bảo. Nếu nói đây là ân sủng của công chúa thì ta còn có thể hiểu. Nhưng ngọc lưu ly, búp bê gỗ, binh thư chép tay,... Ta không tài nào hiểu nổi.

"Ngươi xứng không?". Lời nói châm biếm của Chu Tẫn ngày săn thú ấy lại ùa về trong tâm trí ta.

Sao ta có thể xứng được chứ?

Mặt ta tái mét, cảm giác chua xót tận đáy lòng.

"Ca nhi, vài ngày nữa mẹ sẽ đi Kim Lăng để thăm nhà ngoại, con có muốn đi cùng không?". Giọng nói của mẹ làm ta bừng tỉnh.

Nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng ấy, ta nắm lấy tay mẹ nói: "Đi chứ, Ca nhi sẽ đi cùng mẹ".

Mẹ nhìn ta một cách trìu mến, bà ngồi lên giường bắt đầu trò chuyện cùng ta.

Cả vùng Kim Lăng rộng lớn như được tái hiện một cách sống động.

Đi ra ngoài cũng tốt, tâm hồn khuây khỏa, có thể giải sầu.

"Tỷ tỷ có đi cùng chúng ta không ạ?".

Mẹ tiếc nuối lắc đầu: "Kiều Kiều phải trai giới lễ Phật, không thể ra khỏi nhà".

Dường như lo lắng điều gì, mẹ lại nói: "Nhưng Ca nhi đừng lo, biểu ca và biểu tỷ của con rất dễ gần".

Ngày khởi hành đi Kim Lăng, cha và Chử Kiểu đứng ở cửa, nước mắt lưng tròng, thế mà trước đây ta từng nghĩ hai người họ không phải là người hay bộc lộ tình cảm chứ.

Tình cảm ấm áp đang tràn đầy trong trái tim ta.

Thuyền cập bến Giang Nam, mẹ và ta được đưa đến Bùi gia ở Kim Lăng.

Ông bà ngoại nhìn thấy ta liền chạy đến nắm tay ta mà khóc: "Cháu gái ngoan của ta, con đã chịu khổ rồi".

Dứt lời còn nhiệt tình nhét rất nhiều đồ cho ta, mẹ cười cười ra hiệu để ta nhận lấy.

Chuyện ta bị mất tích cha mẹ vẫn luôn giấu kín, họ sợ khi ta quay về sẽ bị thiên hạ chỉ trích, ngoài ra chỉ có ông bà ngoại biết mà thôi.

Bùi gia nhiều đời kinh doanh, trời nam biển bắc đều có tai mắt nhưng lại không thể tìm thấy ta ở Dương Thành chỉ cách trăm dặm.

Giang Nam gặp lũ lụt, ta được biểu ca và biểu tỷ dẫn theo khắp nơi để xem xét tình hình.

Chỉ sau ba ngày, dân chúng c h ế t vì đói nhiều vô kể, x á c nằm la liệt.

Kim Lăng có địa thế cao nên không bị ảnh hưởng, cổng thành đã được mở để giúp đỡ người dân chạy nạn.

Bùi gia mở kho cứu tế, phát cháo cho người dân nên ta bận từ sáng đến tối, dốc sức để cứu trợ thiên tai.

Khi vừa múc xong bát cháo để đưa cho một đứa trẻ, ta bỗng nghe thất tiếng vó ngựa từ xa.

Ngẩng đầu lên đã thấy Chu Sính.

Y ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ánh mặt trời sau đầu khiến y như đang phát ra vầng hào quang, vẻ mặt lạnh lùng, thương xót.

Những nạn dân đang xếp hàng đợi cháo đồng loạt quay đầu, họ còn tưởng y là thần tiên hạ phàm đến để cứu độ chúng sinh.

Chu Sính xuống ngựa, các thị vệ phía sau cũng xuống ngựa rồi đứng nghiêm tại chỗ.

"Còn tưởng là tiên tử nào lén hạ phàm đến giúp cô chứ". Chu Sính nhếch khóe môi trêu ghẹo ta.

Y tự tại như vậy nhưng trái tim ta đã lạc mất một nhịp rồi.

Ta cúi người hành lễ: "Điện hạ quá khen, thần nữ chỉ là góp một chút sức nhỏ".

Nói xong lại cảm thấy lời này quá khách khí rồi, ta nắm chặt tay áo, mở lời chữa cháy: "Hay là thần nữ dẫn điện hạ đến kho Kim Lăng nhé?".

Trời ơi ta đang nói cái quái gì vậy chứ? Chu Sính không lẽ lại không biết kho lương thực của Kim Lăng nằm ở đâu sao?

Y nhìn tay áo nhăn nhúm của ta, nở nụ cười: "Được".

Khi dẫn Chu Sính đến cửa kho ta mới phát hiện đã có một đoàn người đợi ở đây từ lâu. Họ vừa nhìn thấy ngựa của Chu Sính đã khom người hành lễ.

"Chư vị miễn lễ".

Ta khẽ kéo ống tay áo y: "Thần nữ về phát cháo trước".

Chu Sính sửng sốt, ánh mắt dần lạnh lùng: "Ừm".

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại nghe ra được cảm xúc không vui.

Ta mím môi, vội vã hành lễ rời đi mà không nghĩ ngợi gì.

13.

Ta cưỡi ngựa đến Thất Lý được xây ở ngoại ô Kim Lăng để sắp xếp nơi nghỉ cho nạn dân, trên đường gặp phải Chu Sính.

Y nhìn hộp cơm trong tay ta: "Hôm nay cô về sớm".

Mấy ngày nay y xử lý công vụ, ổn định lòng dân nên thường xuyên bỏ bữa. Biết vậy, ngày nào ta cũng làm cơm đưa đến cho y, dường như điều này đã trở thành thói quen.

Hôm nay ta mới phát hiện rằng bản thân có lẽ đã vượt quá quy củ.

Tay ta siết chặt hộp cơm: "Vậy điện hạ mau quay về phủ Kim Lăng dùng bữa đi".

Dứt lời, ta thúc ngựa dạt qua một bên nhường đường cho Chu Sính.

Chu Sính mím môi, né tránh ánh mắt ta: "Ngày mai đi Bành Thành sao?".

"Có lẽ vậy, tình hình ở Bành Thành rất nghiêm trọng".

Y thở dài, dịu dàng nói: "Về sau không còn cơ hội để thưởng thức tay nghề của Ca nhi nữa rồi, hôm nay không muốn đưa cho cô sao?".

Ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt tiếc nuối của y, đây là ý gì? Ta bối rối, lập tức đưa hộp cơm cho y.

Chu Sính và ta trở về thành cùng nhau. Khi đến cửa Bùi phủ, ta rất mông lung, trái tim không an phận đập "thình thịch" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Cô đi đây".

Ta gật đầu nhìn Chu Sính rời đi, trong đầu nhớ về khoảnh khắc khi ta đến nơi ở của nạn dân tìm y.

Lúc đó có một cụ già định bái lạy y nhưng Chu Sính lại khom lưng đỡ lấy cụ, cười dịu dàng an ủi.

Xung quanh y phát ra ánh hào quang chói lóa, không vương chút bụi trần, từ bi vô lượng.

Chu Sính nhìn thấy ta thì đứng thẳng người, hai chúng ta đối diện nhau giữa biển người mênh mông.

Mặc dù biết rằng không thể với tới nhưng ta thật sự đã rung động rồi.

Khi đưa hộp cơm, ta thấy y bỗng chốc sững sờ, còn tưởng y sẽ từ chối nhưng không ngờ ta lại nghe thấy "Cảm ơn".

Lời này thốt ra từ y dường như có chút dịu dàng, ướt át.

" Ca nhi mau vào nhà đi, sao cứ đứng mãi ở cửa thế?". Tiếng gọi của biểu tỷ kéo ta quay về hiện thực.

Ta chỉ biết lắc đầu mà cười cười, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.

Ta đọc sách quên cả thời gian, đến khi trời nhá nhem mới chuẩn bị tắm rửa. Ngờ đâu Chu Tẫn lại xuất hiện.

"Sao điện hạ lại đến Kim Lăng?". Ta kinh ngạc đặt sách xuống rồi nhìn hắn.

Từ xưa đến nay Chu Tẫn luôn mặc huyền y, dáng vẻ lạnh lùng khó gần.

Nhưng hôm nay hắn lại mặc cẩm bào đỏ tươi, mão bạc buộc cao trên đầu, tay cầm ngọc bội, khí chất phong lưu bất phàm lại diễm lệ đa tình đến hồn xiêu phách lạc.

"Ta nhận được thánh chỉ đến Bành Thành điều tra tham ô, vụ án này đã có manh mối. Nhưng tối mai Dương gia ở Bành Thành mời tham dự một bữa tiệc rượu cần dẫn theo nữ quyến". Chu Tẫn khẽ nhướng mi, lời nói cực kì nghiêm túc nhưng trong trang phục này lại hiện ra dáng vẻ phong tình vạn chủng.

"Điện hạ muốn ta đi cùng sao?".

"Ừm, xin nàng giúp ta việc này". Chu Tẫn cúi đầu, thanh âm nặng trĩu như sợ ta sẽ từ chối.

"Được".

Ta vừa dứt lời, Chu Tẫn liền ngẩng đầu nhìn về phía ta, ánh mắt gợn sóng làm ta cảm thấy kinh hãi.

Ta đành nói thêm: "Điện hạ đối với ta ân nặng như núi, giúp ngài là điều hiển nhiên. Hơn nữa đây còn là việc công, vì nước vì dân mà làm một việc tốt".

Hắn khẽ cười rồi rời đi: "Sáng mai ta đến đón nàng".

Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này nên có chút hồi hộp, trời còn chưa sáng đã thức dậy thay xiêm y đơn giản, không chỉ vậy ta còn cố ý giấu một chiếc dao găm trong tay áo.

Chu Tẫn đến đón ta, hắn nhìn thấy y phục của ta thì nhíu mày: "Nàng đã thấy nữ quyến nào còn ăn mặc đơn sơ hơn gia chủ chưa?".

Chưa từng thấy.

Ta á khẩu rồi, không thể trả lời hắn được.

"Đến Bành Thành ta sẽ chuẩn bị y phục khác cho nàng, hiện tại nàng mặc như thế này sẽ thuận tiện cưỡi ngựa". Thấy ta ngượng ngùng, Chu Tẫn đành mở lời.

Lộ trình có chút thay đổi, chúng ta không tạm dừng nghỉ ngơi, cũng không có gì để nói, chỉ cắm đầu cắm cổ phóng ngựa đến Bành Thành.

Khi đến Tuyên phủ, Chu Tẫn mới mở miệng:

"Tiểu công tử của Tuyên gia tên là Tuyên Tẫn, gia tộc của hắn đang xảy ra mâu thuẫn nên hắn rời kinh đến Bành Thành kinh doanh. Tiền đối với hắn không thành vấn đề, chủ yếu là làm tai mắt rồi quay về báo cáo cho cha hắn mà thôi. Tối nay nàng tên Sở Sở, là tiểu thiếp mà ta sủng ái nhất, đặc biệt được ta dẫn đến Bành Thành. Hiểu chưa?".

Chu Tẫn nói xong, tay cầm quạt ngọc phất phất vài cái tạo ra dáng vẻ ăn chơi trác táng.

"Thiếp đã hiểu, ngài yên tâm". Ta nhập vai, vén tóc mai rồi nhìn hắn cười cười.

Dù sao ta cũng đã ở Ly Hận Thiên nhiều năm, nếu nói về diễn kịch thì Chu Tẫn còn phải xem ta là đối thủ.

Chu Tẫn nhìn ta một cách ngây ngẩn, một hồi sau hắn mới quay đi chỗ khác:

"Mau vào thay y phục đi".

Ta nghe lời bước vào phòng, trên giường là một bộ váy đỏ dát vàng.

Bộ váy này... có chút lố lăng.

Y phục này được chia làm hai phần. Phần trên là chiếc áo ngắn màu đỏ được trang trí bởi những chuỗi hoa văn lóng lánh, khoe trọn vòng eo nhỏ nhắn. Phần dưới là một chiếc váy đuôi cá dài cùng màu, mỏng hơn cả cánh ve, chân váy bó sát vào người, đến tận bắp chân mới xòe ra, phủ dài đến mắt cá.

Ta cam chịu đeo vào chiếc lắc chân màu vàng, đi giày thêu màu đỏ. Sau đó lại ngồi trước gương trang điểm, ta dùng màu đỏ kéo dài phần đuôi mắt, thoạt nhìn có vẻ mê người.

Trước giờ ta vẫn luôn biết bản thân có bộ dạng quyến rũ chứ không có được khí chất đứng đắn của nữ tử khuê các. Vì vậy nên ta ít khi kẻ mắt để mọi người nhìn ta với dáng vẻ của một nữ tử dịu dàng, ngoan ngoãn.

15.

Khi đẩy cửa ra ngoài, Chu Tẫn quay đầu nhìn về phía ta.

Xung quanh yên tĩnh lạ thường, ánh mắt của hắn khiến ta bối rối mà nắm chặt mép váy.

Âm thanh xào xạc của cây rừng do chim bay xuyên qua vang lên mới xua tan sự im ắng đó.

"Rất đẹp". Giọng nói của Chu Tẫn khàn khàn, nghe rất khó khăn như đang kiềm chế điều gì.

Đáng lẽ phải nói lời cảm tạ nhưng bầu không khí này quá xấu hổ, ta chỉ đành cười cười: "Xinh đẹp đến mấy thì cũng thuộc về ngài".

Chi bằng nhập vai luôn đi.

Chu Tẫn đơ người một lúc rồi thở dài, cười nói: "Thật là dẻo miệng, ta dẫn nàng đi ngắm phố nhé".

Trong xe ngựa, ta và Chu Tẫn mỗi người ngồi một bên, hắn cầm thanh đồng trộn lư hương còn ta dựa vào vách xe chợp mắt một lúc.

Một cơn gió thổi qua khiến màn che bị thổi bay, lúc này ta thấy được Chu Sính mặc bạch y đang đứng dưới ánh trăng.

Ta bàng hoàng nhìn chằm chằm vào y, có lẽ hôm nay y cũng đến Bành Thành cứu trợ thiên tai.

Ở nơi này, người thì vợ con ly tán, kẻ lại chìm trong rượu thịt ngày đêm.

Thật ứng với câu: "Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt".

Dịch nghĩa:

"Cửa son rượu thịt ê hề dư thừa đến nỗi bốc mùi hôi

Thế mà bên đường lại có những bộ xương chết vì đói rét".

______________________

CHÚ THÍCH:

。Phong tình vạn chủng: là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào. Họ không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đóa hoa đào nguyện vì người mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi