CHÚ CƠ TRƯỞNG NHÀ BÊN LÀ SÓI ĐÓI

Hứa Đình Xuyên nhận lấy máy tính, nhìn bàn phím dính đầy nước, cười hối lỗi: “Thật sự xin lỗi, máy tính này bị như vậy không nên tự sửa. Như vậy đi, ngày mai cháu mang nó đi sửa, phí sửa chữa tôi sẽ trả, nếu không sửa được, tôi sẽ mua cho cháu một máy tính mới.”

Nghe vậy, Tô Mạt Mạt cố ý ngồi sát lại với Hứa Đình Xuyên, tựa gần nửa thân vào anh. Từ khe hở giữa cánh tay anh và cơ thể mình, vươn cánh tay trắng nõn nghịch nghịch máy tính trên bàn cà phê, tiếc nuối nói: “Vậy đêm nay không thể xem phim sao? Cháu ở nhà một mình rất sợ, không ngủ được đâu.”

Cô làm bộ vô tình cọ 2 bầu ngực không có nội y che đậy vào cánh tay của Hứa Đình Xuyên, cách một lớp quần áo cô có thể cảm nhận được độ ấm trên người anh. Cô tin chắc ông chú đẹp trai văn nhã này cũng cảm nhận được sự mềm mại của ngực cô. Chỉ cần là đàn ông bình thường không thể không có phản ứng.

Thế nhưng ông chú này lại là một chính nhân quân tử, nhẹ nhàng xê dịch sang bên cạnh, nghiêm túc đẩy đẩy mắt kính: “Không sao, nếu không sửa được tôi sẽ mua máy tính mới cho cháu để tạ lỗi. Ngày mai cháu đi mua, hôm nay dùng đỡ điện thoại xem phim, tiểu khu này an ninh rất tốt, không cần sợ.”

Anh một tiếng cháu hai tiếng cháu, là vì cảm thấy mình quá nhỏ sao, cho nên mới không có cảm giác?

Tuổi cô tuy nhỏ, nhưng đã trổ mã, 18 tuổi ngực đã là cúp C, nhiều phụ nữ trưởng thành cũng không bằng cô đâu. Nhưng cô cũng không thể tự lột đồ, hay kéo tay anh đụng vào cơ thể mình được.

“Chú à, nhưng em vẫn có chút sợ, em cảm thấy chú là người tốt, chú có thể chờ em tắm xong rồi ngủ trước khi về được không. Như vậy em sẽ không sợ nữa.” Tô Mạt Mạt mở to mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn Hứa Đình Xuyên.

Cô biết yêu cầu này rất hoang đường, nhưng không thể ám chỉ quá lộ liễu. Nếu Hứa Đình Xuyên đồng ý ở lại chờ cô, coi như cũng thành công một nửa.

“Tính cảnh giác của cháu kém như vậy, sao ba mẹ có thể yên tâm cho cháu ở nhà một mình. Tôi tuy không phải là người xấu, nhưng cũng là người lạ, cháu lại yên tâm để tôi trong nhà đợi cháu tắm rửa rồi ngủ sao?”

Đúng là tên đầu gỗ. Nếu không phải anh quá đẹp trai, dáng người lại cao lớn, ngay cả tay cũng trắng nõn thon dài, cô thật sự rất thích diện mạo của anh, nếu không đã bỏ cuộc từ lâu.

“Em tin chú là người tốt. Chú đẹp trai thế này, nếu thật sự có ý xấu, Mạt Mạt cũng không bị thiệt nha. Chú chờ em một chút, em sẽ tắm nhanh thôi.” Mạt Mạt nghiêng đầu, nhẹ giọng nói.

Ở cửa phòng tắm, cô cởi quần lót từ trong váy ngủ ra, ném ở cửa, còn cố ý quay đầu cười ngọt ngào với Hứa Đình Xuyên.

Vào phòng tắm mở vòi sen, Mạt Mạt thật mong chờ Hứa Đình Xuyên sẽ vọt vào, ấn cô trên tường, hung hăng làm cô.

Nhưng tắm hơn 10 phút, cô bé đã bị cô xoa đỏ, còn dùng hương sữa tắm ngào ngạt, nhưng mãi không thấy Hứa Đình Xuyên tiến vào.

Anh sẽ không về nhà đấy chứ?

Tô Mạt Mạt có chút lo lắng, cố ý không lau sạch nước trên người, tiện tay lấy một bộ váy ngủ vải tuyn mặc vào rồi bước ra. May mà Hứa Đình Xuyên còn ngồi trên sô pha, thấy Mạt Mạt ra liền cười nói: “Thời gian không còn sớm, ngày mai tôi còn phải đi làm nên về trước nhé.”

Vệt nước trên người còn chưa khô, váy ngủ còn là vải tuyn trắng, dính trên người cô, hai bầu ngực trắng nõn, còn có nhũ hoa nhỏ hồng hồng đều để lộ trong tầm mắt Hứa Đình Xuyên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi