CHÚ ĐỊNH

Kinh thành Tây Nguỵ nhộn nhịp, nhưng ở một ngôi chùa giữa chốn thị phi đó, Cao Doanh Tâm vẫn ngày ngày đi đến dâng hương cầu Phật, mong cho Bạch Vũ Ngọc thượng lộ bình an, sớm ngày trở về cùng nàng và Bạch Vũ Thái.


Bạch Vũ Thái cho đến nay đã được ba tuổi, tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, cho nên Cao Doanh Tâm vẫn luôn đỡ lo phần nào.


Cao Doanh Tâm vừa đi ra khỏi cửa Phật liền nhìn thấy một nam nhân đang chất hàng hoá lên xe ngựa, còn nghe được hắn là đang chuẩn bị vận chuyển trang sức đến Bắc Tề.


Trong lòng Cao Doanh Tâm liền nảy ra một ý định "Vị đại ca này có thể cho ta hỏi thăm một chút được không ?"


Thanh Phong xoay người, nhìn thấy Cao Doanh Tâm đã đứng từ sau lưng hắn, liền mỉm cười đáp "Cô nương xin cứ nói"


Cao Doanh Tâm thật sự không còn cách nào nên mới dùng đến cách này, vì Cao Dũng và Cao Ngọc Tuyền đều không cho phép nàng rời kinh thành đi tìm Bạch Vũ Ngọc "Thật ra ta muốn đến Bắc Tề thăm thân nhân nhưng hiện tại ta không thể tìm được xe ngựa nào. Liệu ngươi có thể cho ta đi nhờ một đoạn ?"


Thanh Phong bật cười "Haha, cô nương có thể cùng ta đến thẳng Bắc Tề mà không cần đi nhờ một đoạn"


Cao Doanh Tâm nghe vậy, lòng lập tức vui mừng song liền lo ngại nếu nàng cứ lưu lại đây quá lâu mà không khởi hành, e là người của nàng ở bên ngoài sẽ chạy vào kím nàng "Vậy khi nào chúng ta có thể xuất phát ?"


Thanh Phong làm sao không nhìn ra được sự gấp gáp của Cao Doanh Tâm, bất quá đi càng sớm càng tốt, dù sao đây cũng là Tây Nguỵ, không tiện để hành động. Mà khi nãy hắn còn đang lo tìm cách cho Cao Doanh Tâm nguyện ý đi cùng hắn, hiện tại cảm thấy ông trời thật ưu ái mình "Có thể khởi hành bây giờ bởi vì trời tối sẽ rất khó đi"


Cao Doanh Tâm nghe vậy liền thấy nhẹ nhõm, sau đó cầm lấy một túi ngân lượng đưa cho hắn "Ta chỉ có nhiêu này, mong ngươi thông cảm"


Thanh Phong liền từ chối "Cô nương là thân nữ nhân, nên có ngân lượng phòng thân. Dù sao chúng ta cũng tiện đường nên đừng khách sáo như vậy"



Cao Doanh Tâm mỉm cười nhìn Thanh Phong "Ngươi thật tốt"


Thanh Phong nhìn nụ cười của Cao Doanh Tâm, trong lòng liền cảm thấy chua xót, không rõ là tư vị gì.


Ở hoàng cung, Cao Ngọc Tuyền cùng Cao Khiết Bình ngồi ở hoa viên uống trà, thỉnh thoảng lại nhìn sang Bạch Vũ Đình và Bạch Vũ Thái đang chơi đùa cùng nhau.


Cao Khiết Bình rót trà cho Cao Ngọc Tuyền "Nương nương, ta nghe nói suốt hai năm nay ngươi vẫn để cho Tiểu Ninh Tử bên cạnh dạy dỗ hoàng thượng ?"


Cao Ngọc Tuyền gật đầu "Dù sao gia đình hắn cũng đã từng phò tá nhiều đời đế vương, Đình nhi có hắn bên cạnh cũng rất tốt. Ta có hỏi qua, Đình nhi rất thích hắn"


Cao Khiết Bình chần chừ một lúc, liền nói tiếp "Nhưng hắn từng đi theo Bạch Vũ Gia, ta sợ ..."


"Tham kiến hoàng hậu, Cao tướng quân"


Lời nói của Cao Khiết Bình bị cắt ngang, mà Cao Ngọc Tuyền cũng đang bận tâm đến chuyện khác "Chuyện gì ?"


"Tương vương phi, đã bỏ đi, đây là thư vương phi để lại cho nương nương"


Cao Khiết Bình thay Cao Ngọc Tuyền cầm lấy tờ giấy, trên đó chỉ viết ngắn gọn "Ta sẽ bình an trở về, mong a tỷ lượng thứ"


Cao Khiết Bình sợ Cao Ngọc Tuyền sẽ cho người đuổi theo bắt Cao Doanh Tâm về, hắn lập tức cho tất cả binh lính lui xuống.



Sau đó mới hướng Cao Ngọc Tuyền mà chậm rãi nói "Doanh Tâm có thể thuận lợi biến mất trước vệ quân của hoàng hậu thì chắc chắn người đi cùng muội ấy cũng không đơn giản"


Cao Ngọc Tuyền nhìn đại ca của nàng "Ý huynh bảo ta nên tin tưởng Doanh Tâm ?"


Nhận được cái gật đầu của Cao Khiết Bình, Cao Ngọc Tuyền tiếp tục không yên tâm "Nhưng muội ấy chưa từng đi đâu xa như vậy, đằng này là đến Bắc Tề, ta thật sự lo nếu có chuyện gì, Doanh Tâm sẽ không biết cách chống đỡ"


Cao Khiết Bình biết Cao Ngọc Tuyền lo lắng, hắn cũng rất lo lắng, bất quá hắn liền phái Phúc Minh Khang truy tìm và âm thầm bảo vệ Cao Doanh Tâm, còn hơn để nàng đứng ngồi không yên ở đây.


"Hoàng hậu cứ tin ở ta và Doanh Tâm"


Mặt khác trong một bìa rừng, Bạch Vũ Hàm ra lệnh cho tất cả đều ở bên ngoại đợi, tự nàng cùng Lục Huệ Trân đi vào trong.


Trong lịch sử ghi chép, quốc sư Bắc Tề dùng thuốc khống chế rất nhiều cao thủ võ lâm để họ làm việc cho lão. Lần này đi xa nhưng Bạch Vũ Hàm chỉ đem theo vỏn vẹn mười người, bởi vì nàng đã xác định trên đường đi sẽ thu thập thêm một vài người nữa.


Ở hoàng cung Bắc Tề, Trương Siêu tìm đến Phó Minh Huyền nhưng chỉ gặp Lạc Vũ Hà đang ở đây.


Lạc Vũ Hà nhìn thấy Trương Siêu, liền vui cười chào hỏi "Trương đại nhân đến tìm công chúa sao ?"


Trương Siêu gật đầu "Ta muốn nói chút chuyện với công chúa"



Cùng lúc này, Phó Minh Huyền từ trong phòng ngủ bước ra, nàng nhìn thoáng qua Lạc Vũ Hà rồi lại hướng Trương Siêu "Sư phụ có phải đã điều tra được gì ?"


Trương Siêu gật đầu sau đó ngập ngừng nhìn Lạc Vũ Hà.


Phó Minh Huyền thấy vậy liền lên tiếng "Sư phụ cứ nói, ta vốn lần này muốn để Vũ Hà cùng đi chung"


Trương Siêu nghe vậy cũng không có ý kiến gì, liền trả lời "Quốc sư đã dùng mê hồn, một loài bùa chú khiến những người hít vào một thời gian sẽ phải râm rấp nghe lời hắn"


Phó Minh Huyền ngồi xuống ghế "Chẳng trách ngày càng nhiều cao thủ võ lâm đi theo hắn, thậm chí bán mạng cho hắn"


Lạc Vũ Hà nghe xong cũng hiểu chút nội tình, liền hỏi "Công chúa muốn tìm thứ gọi là mê hôn kia để huỷ tất cả ?"


Phó Minh Huyền gật đầu "Thứ độc hại đó dĩ nhiên không thể giữ lại, nếu không chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng bị hắn bỏ bùa"


Bạch Vũ Hàm nắm tay Lục Huệ Trân đi vào hang động trong khu rừng, đi được một đoạn thì Bạch Vũ Hàm lấy những túi bột trắng mà trước khi đi nàng đã nhờ Phúc Minh Khang tìm cho mình, Bạch Vũ Hàm lấy những túi bột đó rồi để rãi rác ở trong hang động.


Sau khi phân bố vi trí thích hợp, Bạch Vũ Hàm bắt đầu đốt cháy những túi bột đó, đợi thêm một lúc cho hang động chứa đầy khói, Bạch Vũ Hàm liền nắm tay Lục Huệ Trân chạy ra ngoài.


Ở bên ngoài, Lục Huệ Trân nhìn sự căng thẳng của Bạch Vũ Hàm. Nàng biết là Bạch Vũ Hàm cũng không dám chắc đây là cách hay, chẳng qua nàng không còn cách nào để cứu những người kia.


Bên trong hang động, những nam nhân đang nghỉ ngơi bất ngờ cảm thấy xung quanh thật nóng, khói trắng lan toả kèm theo một mùi cháy khét. Tất cả lập tức hỗn loạn mà tìm cách chạy ra ngoài, chỉ là có một số người vừa hít vào loại khói trắng kia, chưa kịp làm gì đã lập tức ngất xỉu.


Bạch Vũ Hàm ở bên ngoài chờ đợi thêm một chút, nhắm chừng tất cả đã ngất xỉu, nàng mới cho người vào dập lửa và cứu những người bên trong ra.



Thật ra Bạch Vũ Hàm cũng không rõ tác dụng của loại thuốc này, nàng chỉ biết những người này phải hấp thụ chất khí từ một loại thuốc giải phiện thì mới thoát khỏi tinh thần mê man, dần có lại ý thức. Cách thức này được pháp y nhà Thanh tìm ra.


Khoảng một canh giờ sau, rất nhiều nam nhân bất tỉnh đã tỉnh lại. Sau khi hoang mang vì nhớ ra những việc bọn họ đã làm trong thời gian bị Đinh Quốc Ái khống chế, tất cả thật sự chỉ muốn tự vẫn chuộc tội.


Lục Đàm nhìn tình cảnh trước mắt, buộc phải lên tiếng "Nếu các ngươi cảm thấy hổ thẹn đến muốn chết thì chi bằng đi theo chủ tử của ta, cùng nhau giết chết Đinh Quốc Ái"


Bọn người đó nghe Lục Đàm mở đường, lập tức hưởng ứng. Dù sao bọn họ cũng không còn gì, nên không sợ mất thêm. Họ chỉ hận Đinh Quốc Ái khiến họ không còn nhà để về, mà ngay cả người thân của họ cũng bị Đinh Quốc Ái ép đến chết bởi vì hắn không muốn ai tìm đến cản trở họ làm việc cho hắn.


Cùng đêm hôm đó, Lạc Vũ Hà cùng Trương Siêu vận hắc y phục để thuận lợi cho việc xâm nhập vào phủ quốc sư. Tuy cả hai là lần đầu hợp tác nhưng rất hiểu ý nhau để hành động.


Trương Siêu nhìn Lạc Vũ Hà "Ngươi hướng tây ta hướng đông. Một canh giờ sau gặp bên ngoài"


Lạc Vũ Hà gật đầu "Như vậy đi"


Lạc Vũ Hà tìm đến thư phòng của Đinh Quốc Ái, lúc đầu thì đây chỉ là một nơi đựng sách bình thường, sau khi đi vòng vòng xem xét, Lạc Vũ Hà mới cảm thấy nơi này dị thường.


Lạc Vũ Hà nhìn thấy một cuốn sách được đặt khác biệt với những cuốn sách ở đây nên liền chạm tay vào thử, căn phòng lập tức có sự thay đổi, mùi hương lạ cũng từ đâu xuất hiện.


Ngay lúc này, Lạc Vũ Hà liền nhớ tới lời Phó Minh Huyền dặn dò trước khi để nàng đi "Vũ Hà, nếu ngươi vô tình ngửi được mùi hương lạ thì phải lập tức nín thở mà chạy đi chổ khác, vì nó rất có thể là mê hồn"


Lạc Vũ Hà lập tức lấy một tấm vải luôn mang theo bên người mà bịt mũi lại, nhanh chóng vận công rồi chạy thẳng ra ngoài.


Gặp lại nhau tại một tửu lâu, Lạc Vũ Hà nói suy nghĩ của nàng "Cao thủ võ lâm sẽ không dễ dàng bị Đinh Quốc Ái chuốc mê hồn, có lẽ họ được hắn đưa đến thư phòng, sau đó như kế hoạch của hắn rồi tiện tay chạm vào cuốn sách đó. Cứ như vậy mà lần lượt người này đến người khác mắc bẫy"


Lời nói vừa nói xong, Lạc Vũ Hà cùng Trương Siêu đều trợn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cả hai cùng khẩn trương lên tiếng "Công chúa ...", sau đó là bỏ chạy ra ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi