CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Xe của Tả Bân đã đợi sẵn ngoài cổng lớn, khi Lãnh Di Mạt được hai tên thuộc hạ hộ tống xuống thì cũng bị nhét vào vị trí còn trống bên cạnh Tả Bân.

Mặc dù nói là hộ tống cô nhưng thực chất lại trông giống như vừa áp giải hơn, bởi vì Tả Bân đã ra lệnh không được để Tiểu Ngư đi cùng, và hai tên thuộc hạ kia cũng không hề coi lời nói của Lãnh Di Mạt ra gì cả, đối với bọn họ thì cô làm gì còn là tiểu thư của Xích Bang chứ.

Ngồi bên cạnh là tên ác ma luôn tỏa ra sát khí, Lãnh Di Mạt cứ ngỡ là mình đang trên đường đi đầu thai, đến hít thở còn thấy nặng nề và khó khăn.

Cô không dám ngồi quá gần Tả Bân mà cố gắng hết mức có thể để có thể ngồi sát vào cánh cửa xe.

Mà người đàn ông bên cạnh đang ngồi bắt chéo chân trong trạng thái khoan thai nhất, nhìn sang cô gái nhỏ vừa mới ngồi vào trong xe đã tránh mình như tránh tà, Tả Bân chau mày tỏ thái độ không hài lòng, nhưng vẫn chưa hành động gì mà chỉ cất gọng một cách nhàn nhã nhất.

Lãnh Di Mạt vừa ngồi vào chỗ thì cửa xe cũng được khóa lại và đoàn xe của bọn họ cũng bắt đầu lăn bánh, nối đuôi nhau ra khỏi phạm vi của thủ phủ.

- Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi? Đây là cơ hội cuối cùng của cháu, muốn tất cả đều bình an hay là tất cả đều bồi táng cùng Lãnh Di Tu.

Quyền quyết định nằm ở cháu đấy.

Lãnh Di Mạt cũng không mấy ngạc nhiên khi Tả Bân vừa thấy cô đã bắt đầu truy hỏi chuyện này.

Đương nhiên là cô cũng đã có quyết định cuối cùng của mình, cô không tin Tả Bân thật sự sẽ làm như những gì mà hắn đang đe dọa cô, bởi vì một khi hắn còn chưa giết cô thì chừng đó cô vẫn là còn giá trị lợi dụng với hắn.


Nếu đã như vậy thì hắn nên giữ lại những điểm yếu của cô để sau này còn có thể điều khiển được cô.

Nghĩ vậy, Lãnh Di Mạt càng hạ quyết tâm đánh liều một phen sống chết lần này.

Cô lấy hết can đảm vừa gom góp được để nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh, dõng dạc nói thật rõ từng câu từng chữ.

- Ông cứ chuẩn bị tinh thần mà mất hết tất cả rời khỏi Xích Bang là vừa.

Những gì mà ông đã làm với Lãnh gia, với cha tôi và tôi, hôm nay tôi sẽ bắt ông trả lại toàn bộ.

Tả Bân để cô nói xong, sau đó hắn mới lấy chiếc tablet từ tay của Hầu Tử đưa xuống, và thao tác vài cái, sau đó mới đưa tận tay cho Lãnh Di Mạt xem thử.

Lãnh Di Mạt vừa mới nhận chiếc tablet thì đã nhận ra là đang kết nối một cuộc trò chuyện hình ảnh.

Trong cuộc trò chuyện có hai vợ chồng già, Lãnh Di Mạt nhận ra ngay đó chính là ông bà ngoại của mình đang ở New York.

Cô hoảng sợ bụm chặt miệng, đôi mắt xinh đẹp vì lo sợ mà cũng trợn tròn.

Cô vừa mới quay sang người đàn ông bên cạnh định chất vấn thì hắn đã tốt bụng giải thích giúp cô luôn rồi.

- Mạt Mạt của chú chắc là rất nhớ ông bà lắm rồi nhỉ? Chẳng được mấy khi có thể trò chuyện với ông bà như vậy, cháu có muốn nói gì với Phong lão tiên sinh và lão phu nhân không nào?

Hắn vô cùng nhàn nhã khi nhắc đến hai người xuất hiện trong cuộc gọi, chính vẻ mặt đang vô cùng hoảng sợ của Lãnh Di Mạt lại khiến cho hắn thêm hài lòng.

- Mạt Mạt, đúng là cháu rồi.

Bé con, cháu về nhà với ba mà quên luôn ông bà rồi à? Lâu vậy rồi vẫn chưa chịu về đây.

Đôi vợ chồng già ở phía bên kia màn hình cuộc gọi vừa nhìn thấy cháu gái thì đều nở nụ cười hớn hở, vui vẻ vô cùng, nhưng cũng không thể không hờn trách được.

Nhìn ông bà ngoại đang tươi cười rạng rỡ mà trái tim của Lãnh Di Mạt lại như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, mồ hôi rịn ra đầy hai bên thái dương đến cả hai lòng bàn tay.

Cảm giác đau lòng xen lẫn lo sợ đang bủa vây lấy cô, Phong lão thái gia và Phong lão phu nhân chính là ông bà ngoại của cô, hai vợ chồng chỉ có một đứa con gái duy nhất chính là mẹ của Lãnh Di Mạt, cho nên đứa cháu gái này giống như một viên ngọc quý mà hai vợ chồng già nâng niu trên tay, lâu lắm rồi không được gặp cháu gái nên chắc chắn là rất nhớ, vừa được nhìn thấy dù là qua màn hình ảo thôi cũng rất vui rồi.

- Ông ngoại, bà ngoại, sao hai người lại tìm cháu ở đây?
Gian nan lắm, Lãnh Di Mạt mới điều chỉnh được cảm xúc hỗn loạn nhất thời, gom góp từng chút bình tĩnh lại để trả lời ông bà ngoại.

Nỗi sợ hãi trong lòng của cô càng lúc càng lớn dần, mỗi giây mỗi phút trôi qua chính là hơi thở của cô đang bị rút cạn, ánh mắt căm phẫn nhìn người đàn ông vẫn thảnh thơi ngồi bắt chéo chân, ngã lưng ra ghế thư giãn, giống như chuyện này chẳng hề liên quan đến mình vậy.

- Còn hỏi nữa sao? Không phải là không thể liên lạc được với cháu à? Từ ngày cháu về Thượng Hải đón sinh nhật với ba cháu thì chẳng còn nhớ gì đến hai thân già này nữa.

- Nếu không phải còn có chú Bân của cháu thì không biết đến bao giờ cháu mới chịu gặp ông bà đây.


Ba cháu cũng thật quá đáng, cậu ta cũng hù theo cháu nữa.

Hai cha con nhà này rốt cuộc vẫn là chê hai thân già này phiền phức mà.

Nếu là trước kia, nếu mọi chuyện vẫn như cũ thì Lãnh Di Mạt nghe những lời trách yêu này của vợ chồng Phong gia thì sẽ đối đáp đến cùng, thế nhưng trong tình trạng hiện tại thì cô không còn chút tâm tư nào để cười đùa một cách vô ưu vô lo được nữa.

Cô đang rất sợ, thật sự rất sợ, bởi vì Tả Bân sẽ không rảnh rỗi đến mức gọi một cuộc điện thoại chỉ để cho cô và ông bà Phong hàn huyên tâm sự thôi, mà đây chính xác là một lời cảnh cáo của hắn.

Phải cố gắng lắm Lãnh Di Mạt mới không để lộ cảm xúc này trước mặt của ông bà ngoại.

- Mạt Mạt, cháu xem, chú Bân của cháu đúng là một người tử tế hiếm có đấy.

Còn sai cả thuộc hạ đem rất nhiều quà đến tặng ông bà nữa, cũng nhờ cậu ấy mà ông bà mới được gặp cháu như vậy.

Trên màn hình tablet bây giờ chính là hình ảnh vợ chồng Phong đang tiếp đãi mấy vị khách, mà những vị khách này lại chính là thuộc hạ của Tả Bân.

Không cần suy nghĩ thêm nữa, Lãnh Di Mạt có thể biết được ý định của hắn là gì rồi.

- Tả Bân, ông là tên khốn! Ông muốn làm gì hả? Tôi cảnh cáo ông không được đụng vào họ.

Nếu ông dám đụng đến một sợi tóc nào của họ thì tôi sẽ không tha cho ông đâu.

Tả Bân vươn tay lấy lại chiếc tablet mà Lãnh Di Mạt đang cầm nhưng chưa ngắt kết nối với đầu dây bên kia, chỉ là do vợ chồng Phong đang bị phân tán sự chú ý bởi việc phải tiếp khách.


Một tay hắn cầm chiếc tablet, tay còn lại thì vòng qua eo thon nhỏ để ôm gọn cô vào trong ngực của mình, khóa chặt không để cô có cơ hội phản kháng.

- Chú đương nhiên không muốn đụng đến một cọng tóc nào của bọn họ cả, mà chú sẽ giết luôn bọn họ.

Cháu có muốn tự mình kiểm chứng lời của chú không nào?
Hơi thở nam tính nóng rực phả vào bên tai của Lãnh Di Mạt khiến cô càng rùng mình lạnh toát, trừng mắt nhìn hắn đúng nghĩa là đang nhìn kẻ thù vậy.

- Bỏ tôi ra! Tả Bân, ông là tên khốn! Mau bỏ tôi ra! Tôi sẽ không để ông làm hại ông bà của tôi.

Lãnh Di Mạt vùng vẫy kháng cự, hai tay sau đó cũng liền bị khóa chặt, chỉ còn có thể cọ nguậy thân thể, uốn éo qua lại.

Tả Bân vẫn nhìn cô không rời mắt, còn nhếch môi cười châm biếm, ra vẻ gật gù đồng tình.

- Đương nhiên cháu hoàn toàn có khả năng đó rồi.

Mạt Mạt, cháu chỉ cần làm theo những gì chú đã dặn, hôm nay nói những gì cần nói và nên nói thì Phong lão tiên sinh và phu nhân sẽ bình an vô sự thôi.

Nhóc con này nhất định là đã rất tự tin để đấu với hắn đến cùng, chắc chắn phải rất tự tin là hắn sẽ không giết những người xung quanh cô như lời mà hắn nói thì cô mới cả gan có suy nghĩ chống lại hắn như vậy.

Cho nên Tả Bân hắn phải cho cô thấy hậu quả của việc đã coi thường lời cảnh cáo của hắn, cô phải luôn nghi nhớ một điều là Tả Bân hắn nói được thì ắt hẳn sẽ làm được.

- Ông đừng hòng! Tôi sẽ không làm con rối của ông! Tuyệt đối sẽ không! Tả Bân, ông đúng là hèn hạ, đê tiện! Ngoại trừ đe dọa tôi ra thì ông có thể làm được gì hả?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi