CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Ngồi trong thư phòng, Tả Bân không ngừng suy nghĩ về vấn đề mà Ryan đã đề cập vừa rồi.

Cái tên Ngôn Dực đang dần dần trở thành cái gai trong mắt của hắn rồi, bắt đầu là đụng tay đụng chân vào dự án thiết kế mới của Đan Thạch, sau đó thì muốn tiếp cận Lãnh Di Mạt.

Nếu đã muốn bắt đầu cuộc chơi như vậy thì hắn cũng không cần phải tiếp tục chờ đợi hay nhẫn nại làm gì nữa.

Hắn ngã lưng về sau tựa ghế, vẻ mặt đăm chiêu hình như đang suy nghĩ gì đó.

Và vẫn là động tác xoay xoay chiếc nhẫn bạc với hình đầu rắn đeo trên ngón trỏ, chậm rãi và nhẹ nhàng vô cùng, mà càng chậm rãi và nhẹ nhàng thế nào thì cũng đồng nghĩa với việc trong lòng hắn đang có những toan tính đáng sợ bấy nhiêu.

Rầm!
Không khí yên tĩnh của Tả Bân đã bị phá vỡ khi cửa phòng bị đẩy ra với một lực khá lớn, mà để có thể tạo ra được lực lớn như vậy, thật ra cũng chính là vì người đang xông vào kia đang vô cùng tức giận.

Vừa mới tung cửa vào thì Lãnh Di Mạt đã hét cả họ tên của người đàn ông ngồi trong thư phòng.

- Tả Bân!
Sự xuất hiện bất thình lình của cô gái nhỏ đã đủ làm cho cho Tả Bân phải ồ lên kinh ngạc rồi, vậy mà còn mang theo một bộ mặt hằm hằm lửa giận kia nữa, con mèo nhỏ này của hắn xem ra lại muốn bị phạt nữa rồi.

- Mạt Mạt của chú, cháu không ở yên trong phòng mà chạy đến đây làm gì? Có biết là làm phiền chú như vậy rất hư không hửm?
Lãnh Di Mạt đâu còn tâm tư gì quan tâm đến những lời nói mang ý gợi tình của tên nam nhân này nữa, bàn tay cô cầm tập hồ sơ bị mình nhàu nát đến đáng thương, dứt khoát ném thẳng xuống bàn làm việc của Tả Bân.

- Tả Bân, ông đúng là biến thái bệnh hoạn hơn hơn tôi tưởng đấy.


Ông giải thích đi, những ghi chép này là thế nào hả?
Lúc cô ném tập hồ sơ cũ đó xuống bàn, Tả Bân cũng đã nhìn ra được đó là hồ sơ ghi chép lại quá trình kiểm tra sức khỏe của cô ở khoa sản từ lúc cô còn nhỏ đến giờ.

Mày kiếm đen rậm hơi nhíu lại, khóe môi lại cong lên nhẹ.

Hắn lười biếng cầm tập hồ sơ đến, cứ mở ra xem coi như có lễ.

- Thì ra cháu đang tức giận vì cái này sao? Thế nào? Cháu muốn nghe gì đây? Chú sẵn sàng nói cho cháu nghe.

Lửa giận trong lòng của Lãnh Di Mạt càng lúc càng dâng cao hơn, bộ ngực đầy đặn đang phập phồng lên xuống vì hít thở dồn dập, gấp gáp.

Cô tức giận càng thêm tức giận khi chứng kiến thái độ vẫn dửng dưng như không của Tả Bân, cắn chặt đôi môi đang run rẩy.

- Suốt mười tám năm, ông đã làm trò biến thái đó với tôi suốt mười tám năm rồi! Ông dựa vào đâu hả? Dựa vào đâu mà kiểm soát thân thể tôi bằng cái cách điên rồ đó của ông?
Những câu chữ cuối cùng cô thốt ra đều dùng hết sức bình sinh để mà hét lên, hai vai thon nhỏ đang run rẩy theo tâm trạng hiện giờ của cô.

Vậy mà thái độ của Tả Bân vẫn không có gì khác, vẫn là bình nhiên vì cho rằng bản thân chẳng làm gì sai để phải nhận lỗi cả.

- Không phải cháu cũng đã sớm có câu trả lời rồi hửm? Mạt Mạt à, từ ngày cháu được sinh ra đã định sẵn phải là người của chú của rồi.

Hắn vừa nói được mấy câu thì cũng đến lúc đứng lên, từng bước đi tới bên cạnh của Lãnh Di Mạt, không cần quá nhiều công sức cũng dễ dàng bắt gọn cô bằng một tay, khóa chặt vòng eo nhỏ, ép cô dựa sát vào ngực của mình, nghiêng đầu để thì thầm bên tai của cô những lời còn lại.


- Người đàn ông đầu tiên của cháu chỉ có thể là chú, cho dù là kẻ nào đi nữa cũng không xứng.

Cho nên chú phải luôn giữ gìn giúp cháu rồi, đợi đến khi cháu tròn mười tám tuổi, chú sẽ phá tấm thân xử nữ của cháu.

Mạt Mạt, chú thích những thứ sạch sẽ nên cháu không thể thất thân trước năm mười tám tuổi được.

Những lời lí giải này của hắn khiến cho Lãnh Di Mạt chỉ có một cảm giác duy nhất, đó chính là cảm giác buồn nôn và ghê tởm tột cùng.

Toàn thân đều rợn gai óc, muốn thoát khỏi vòng ôm của tên biến thái này nhưng lại bất lực thật sự.

- Đồ thần kinh! Ông coi tôi là gì hả? Cống vật cho ông? Hay công cụ phát tiết được chăm sóc hoàn hảo?
Tả Bân đứng sau lưng cô không ngừng vuốt gọn mái tóc đen dài của cô, mặt hắn chôn dưới vùng cổ trắng ngần, tham lam hít lấy hít để mùi hương trên thân thể tuyệt mĩ, mùi hương thơm ngọt không vì những thứ mỹ phẩm đắt tiền, đó là mùi hương tự nhiên nhất từ cơ thể của cô.

Hắn ồ lên một tiếng, gật gù trong trạng thái trầm ngâm.

Những suy nghĩ trong đầu hắn lại hoàn toàn trái ngược lại với thái độ mà hắn biểu hiện ra bên ngoài.

Hắn không thể nào quên món nợ mà Lãnh Di Tu đã nợ cả gia đình hắn, nợ hắn.


Cho nên ông có phải dâng con gái làm cống vật cho hắn cũng là lẽ đương nhiên.

Chỉ như vậy thôi vẫn là chưa đủ đâu, một Lãnh Di Mạt hoàn toàn không đổi được mạng của cả gia đình hắn.

Không bao giờ là đủ cả!
- Cả hai đi nhỉ? Sự xuất hiện của cháu trên đời này chính là cống vật mà Lãnh Di Tu phải dâng cho chú rồi, cháu cũng chỉ có giá trị làm công cụ phát tiết của chú thôi mà.

Cho nên chú phải chắc chắn không có bất cứ kẻ nào được phá thân của cháu, lần đầu tiên của cháu phải là trao cho chú chứ? Vì Mạt Mạt à, không phải cháu nói cháu yêu chú sao?
Lãnh Di Mạt tưởng chừng mình sắp không còn thở nổi nữa, những lời này mà hắn có thể nói ra một cách bình thản như không vậy.

Từ ngày cô chào đời, hóa ra hắn đã có tính toán trước cả rồi, suốt mười tám năm hắn chỉ nghĩ xem sẽ giữ được sự trong trắng của cô như thế nào, hắn chỉ tưởng tượng cảnh được phá thân của cô như thế nào.

Trong khi cô lại yêu hắn, một lòng một dạ yêu hắn, đã tự hứa rằng cả đời này chỉ gả cho hắn.

Hóa ra cô lại ngốc đến mức thế này ư? Đối với hắn cô cũng chỉ có giá trị để hắn thỏa mãn xác thịt thôi.

Hắn tố cáo cô yêu hắn.

Phải, hắn nói rất đúng, là cô yêu hắn, sau tất cả những chuyện ghê tởm, bỉ ổi và mất hết nhân tính mà hắn làm với cô, cô vẫn yêu hắn như một con ngốc.

Mỗi lần hắn tố cáo cô yêu hắn, cô liền không có cách nào để phản kháng lại, càng không thể nào tự lừa dối chính mình, cô không có cách nào để phủ nhận thứ tình yêu không biết đúng sai này.

- Đồ thần kinh! Đồ bệnh hoạn! Ông nhất định không được chết tử tế! Tả Bân, ông mau thả tôi ra! Tôi buồn nôn lắm rồi đây.

Cho dù cô có cố gắng phản kháng thì cũng đều vô ích nếu Tả Bân không muốn để cô đi.


Bé con này của hắn đúng là càng lúc càng không có phép tắc gì nữa, Muốn thì tùy tiện xông vào phòng làm việc của hắn, không muốn nữa thì đòi đi về, từ khi nào mà cô lại có quyền quyết định rồi?
- Muốn đến thì đến, giờ muốn đi thì đi? Mạt Mạt à, cháu coi thường chú quá rồi nhỉ?
Hắn cười khẩy một tiếng, xoay người cô lại, sau đó liền bế cô lên, một tay hất hêt những thứ trên bàn làm việc qua một bên để đặt cô ngồi vào khoảng trống trên đó.

- Tả Bân, ông mau thả tôi ra! Ông muốn làm gì nữa hả? Mau thả tôi ra! Đồ thần kinh, biến thái, mau thả tôi ra!
Lãnh Di Mạt không ngừng giãy giụa, hai tay đánh liên tục vào hai cánh tay cứng như sắt thép của người đàn ông, còn cố gắng hết khả năng để cắn trúng đầu vai của hắn.

Nhưng tên nam nhân nào đó hình như chẳng bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.

Cũng không phải sau đó thì Lãnh Di Mạt sẽ được tha bổng mà ngược lại còn bị khóa chặt hơn nữa, Tả Bân chống một tay lên bàn, ngay bên cạnh hông của Lãnh Di Mạt, một tay kia cầm tập hồ sơ bên cạnh lên, đưa tới trước mặt của cô rồi từ từ phân tích.

- Mạt Mạt, cháu biết tại sao bây giờ chú lại vứt hết những tư liệu này không? Không phải vì bây giờ chú đã phá thân của cháu rồi nên không cần nữa.

Mà là vì từ giờ trở đi, chú sẽ lại làm kiểm tra khác cho cháu.

Hắn vừa nói xong thì cũng ném tập hồ sơ kia qua một bên, để đưa tay lên bóp chặt quai hàm của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.

Ngón tay thon dài mang theo hơi ấm chầm chậm vuốt ve làn da mịn màng đến đôi môi anh đào đỏ mọng.

- Chú nói rồi, chú thích những thứ sạch sẽ, cho nên chú sẽ không thích ai đụng vào đồ của chú.

Từ giờ chú phải kiểm tra có thằng nào cắm vào cháu không, sẽ có một tư liệu ghi chép mới sớm thôi.

Chát!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi