CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Cũng không biết mình sẽ ở đây bao lâu, nhưng trước mắt thì Tiểu Ngư cũng phải tùy cơ ứng biến đã, nếu muốn được yên ổn về sau thì nó không thể tiếp tục đắc tội với tên lang băm kia được.

Hôm nay từ rất sớm nó đã dậy rồi, việc đầu tiên mà nó làm chính là chuẩn bị bữa sáng, còn những công việc dọn dẹp mà Ryan yêu cầu thì nó không đần độn đến mức phải tự mình làm hết, không phải chỉ nói không muốn bị làm ồn lúc đang làm việc thôi sao? Vậy thì nó có gây ồn trong lúc Ryan không làm việc thì vẫn không được tính nhỉ? Cho nên những việc mà nó không muốn tự mình đụng tay đến đã có đám tay chân của nó xử lý xong xuôi, đó cũng chính là lí do mà nó phải chiến đấu từ sáng sớm.

Tiểu Ngư vẫn tin chắc chắn Ryan sẽ không thể nào phát hiện ra có người vào nhà của anh ta, bởi vì nó đã dọn dẹp sạch sẽ hết mọi vết tích, từ hình ảnh camera cho đến những dấu vết vật lí.

Nó mang tâm thế vô cùng đắc ý với chiến tích của mình đi đến phòng làm việc của Ryan để gọi hắn xuống ăn sáng.

Nhưng lúc nó vừa tới cửa thì phát hiện cửa không khóa, bước chân của nó cũng vì thế mà dừng lại.

Không biết có phải để thỏa lòng tò mò không mà nó lại cố tình đứng nép sang một bên góc phòng, tầm mắt vừa vặn có thể nhìn thấu qua khe cửa để quan sát người đàn ông đang bận rộn với chiếc máy tính đồ họa.

Hóa ra tên lang băm này lúc nghiêm túc làm việc của rất ra dáng một người đàn ông chững chạc, còn toát ra một loại sức hút vô cùng đặc biệt nữa.

Tiểu Ngư nhìn đến mức xuất thần, đến mức mà bản thân nó cũng không hề nhận ra sắc mặt cũng như biểu cảm vừa rồi của chính mình.

- Thân là sát thủ nhưng cô lại để lộ sơ hở rất lớn đấy.


Đột nhiên người đàn ông đang ngồi trong phòng kia cất giọng nói chuyện với mình, Tiểu Ngư giật mình suýt nữa đứng không vững.

Nó trợn tròn mắt mà nhìn người đàn ông đang đi ra ngoài đây, cảm giác được lồng ngực như muốn vỡ tung ra, mà Ryan đã đứng ngay trước mặt nó rồi, bây giờ thì không chỉ còn là tim đập loạn nhịp, mà mặt của nó cũng đỏ ửng lên như bị sốt vậy.

Nó theo phản xạ muốn lùi lại phía sau, nhưng nó càng lùi thì Ryan càng tiến nhanh về phía của nó hơn, cho đến khi nó không còn lùi được nữa, lưng đã dán chặt trên bức tường phía sau rồi, nó buộc phải đứng lại và Ryan thì khom lưng, tiến sát mặt về phía trước, một tay chống lên tường sau tai của nó.

- Nếu vừa rồi tôi là mục tiêu truy sát của cô thì người chết có lẽ là cô rồi.

Là một sát thủ mà tinh thần lại bị xao động đến mức này thì cô cũng sớm chết trong tay kẻ thù thôi.

Bị dồn vào chân tường như vậy thì là lần đầu tiên Tiểu Ngư trải qua, nó nhìn người đàn ông đang ở gần sát mình thì mặt càng đỏ ửng hơn nữa, lời nói cũng trở nên lắp bắp, còn có dáng vẻ lúng túng bị động nữa.

- Công chúa Ryan, làm sao, làm sao anh phát hiện ra tôi ở ngoài chứ?
Một người dày dặn kinh nghiệm như Ryan chắc chắn đã nhìn ra điểm bất thường từ biểu cảm hiện giờ của Tiểu Ngư, nhưng anh ta chưa vội vạch trần mà chỉ bật cười đầy ẩn ý, nửa đùa nửa thật nói.

- Hai mắt cô nhìn tôi chằm chằm như muốn thiêu cháy tôi ra rồi mà tôi lại không nhận ra sao?
Nói xong lời này, anh ta lại xoáy tình huống theo một hướng khác, lần này thử xem nó sẽ phản ứng thế nào đây.

- Cô nhìn tôi như vậy rốt cuộc là là đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ...lại có ý đồ gì đó với tôi?
Không biết có phải vì chột dạ hay không mà khi bị Ryan truy hỏi như vậy thì Tiểu Ngư càng thêm lúng túng, theo phản xạ lùi lại sát bức tường phía sau hơn nữa, nhưng cũng vì vậy mà chân của nó bị trẹo lại.

Nếu không có Ryan vươn tay đỡ lại thì nó đã sớm bị ngã bật ra sau rồi.

Không khí trong phút chốc đã yên tĩnh đến mức mờ ám, còn nghe tiếng tim đập thình thịch không rõ là của ai nữa.

Chỉ là gương mặt của Tiểu Ngư càng đỏ ửng hơn, thậm chí có thể thiêu cháy cả người đối diện, lúng túng đến mức không nói được câu nào trọn vẹn nữa, cứ giơ tay loạn ra trước, chống trên ngực của người đàn ông và đẩy hắn ra.

- Nói linh tinh! Anh, anh không mau ăn sáng thì tôi sẽ đổ đi hết đấy.

Vừa nói xong thì cũng vừa đúng lúc nó có thể đẩy Ryan ra và một mạch chạy xuống lầu với gương mặt vẫn đỏ ửng như trái cà chua chín.


Còn Ryan thì một mình đứng yên tại chỗ mà nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia đang dần dần khuất sau cầu thang, khóe môi bất giác cong lên thành một đường tuyệt đẹp mà chính anh ta cũng khó mà phát hiện ra.

Chạy xuống khỏi cầu thang, Tiểu Ngư tìm một góc đứng tạm, nó liên tục đưa tay lên sờ trán, vẫn cảm giác nóng bừng như đang phát sốt vậy.

Chẳng lẽ nó thật sự bị bệnh rồi sao?
Lúc Lãnh Di Mạt thức dậy thì cơn đau đớn khắp toàn thân lại bắt đầu quay lại tra tấn cô, cảm giác như vừa trải qua một đêm thập tử nhất sinh vậy.

Ký ức đêm qua, cô vẫn còn nhớ rõ như in.

Cô nhớ lúc Tả Bân gọi tên người phụ nữ mà cô chưa từng biết, nhớ lúc hắn bóp cổ của cô như muốn lấy mạng cô, nhớ lúc hắn nói chuyện với cô như một người hoàn toàn xa lạ...lúc hắn đặt cô dưới thân, tàn bạo cưỡng đoạt, không chút thương tiếc mà tra tấn, giày xéo thân thể của cô, vậy mà cô lại nhu nhược, hèn mọn đến mức thả mình, phóng túng cùng hắn, trong đầu vẫn còn suy nghĩ muốn hắn quên người phụ nữ đó đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại tự cười nhạo chính mình.

Sao cô có thể quên những lời mà hắn nói khi nhắc đến cha mình được chứ? Không! Cô không hề quên! Càng không thể quên! Cha cô...sao hắn còn dám nói ra những lời không bằng cả cầm thú như vậy sau tất cả những gì mà hắn đã làm với cha cô, với cô và toàn bộ Lãnh gia chứ?
Nắm chặt một góc chăn, nhịp thở của Lãnh Di Mạt đang dần dần trở thành dồn dập và nặng nề, trong mắt nổi lên một tia căm phẫn đến tột độ.

Cha của cô, ông vì tin tưởng tên mặt người dạ thú kia nên mới chết oan như vậy, cũng là vì cô mà chết....Những lúc tuyệt vọng như vậy, cô lại nhớ đến ông, cô thật sự rất nhớ ông, nếu không phải vì chiều cô hết lần này đến lần khác thì có lẽ ông sẽ không phải để Tả Bân ở Thượng Hải, để hắn có cơ hội đảo chính, ra tay giết hại ông.

Cô càng nhớ cha thì cảm giác tự trách, dằn vặt trong lòng lại càng lớn hơn.

Nhìn khắp nơi trong thủ phủ này, chẳng còn lưu lại bất cứ thứ gì thuộc về Lãnh Di Tu nữa.


Tất cả đều đã bị Tả Bân dọn sạch sẽ hết rồi.

Nhưng Lãnh Di Mạt vẫn nhớ mình còn chiếc xích đu, đó là món quà duy nhất mà Lãnh Di Tu đã tặng cô còn ở trong thủ phủ này.

Nén đau đớn khắp toàn thân, cô từ từ đặt chân xuống giường, mở tủ lấy một chiếc váy ngủ mặc vào, sau khi sửa soạn qua loa, cô mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Một mạch đi ra vườn hoa với một chút hy vọng trong lòng, ít ra khi ngồi trên chiếc xích đu kia thì cô vẫn cảm nhận được cha vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Vậy mà, khi cô ra đến nơi, chiếc xích đu mà lần trước cô còn ngồi đã không còn nữa.

Thay vào đó thì đã được thay bằng một chiếc xích đu mới, xích đu mới được chế tác công phu và tỉ mỉ hơn, cũng dùng chất liệu tốt hơn.

Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Xích đu đó là món quà mà Lãnh Di Tu đã tặng cho Lãnh Di Mạt, cô chỉ cần xích đu của cha cô, cô không cần xích đu mới, lại còn là xích đu mà Tả Bân đưa vào thay thế.

Mấy ngày qua, cô không ra vườn nữa, cho nên cũng không biết xích đu bị thay lúc nào, nhưng cô vẫn có thể chắc chắn một điều, chính là Tả Bân đã ra lệnh này.

- Bác Tiêu, xích đu của cháu....đâu mất rồi?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi