CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Trong biệt thự rộng như vậy nhưng chỉ có một vài chỗ mà Ryan chọn làm chỗ làm việc, chỗ mà anh ta đến nhiều nhất chính là khu vườn phía sau biệt thự, để đi ra đây an toàn thì phải thay quần áo, mà lại là loại quần áo dành cho thợ làm vườn.

Đấy cũng là lí do mà Ryan thường không ăn trưa trong thời gian bận rộn vì công việc.

Ryan đã ngồi ngoài vườn nho suốt cả buổi sáng, còn Tiểu Ngư thì nhân cơ hội anh ta không có ở đây mà mượn phòng luyện tập của anh ta để rèn luyện lại thể lực.

Cho đến khi nó đã luyện xong rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của Ryan đâu nên nó mới quyết định đi ra vườn nho tìm anh ta.

Mặc dù là lần đầu tiên đi vào những nơi như vậy nhưng với kinh nghiệm ứng phó với mọi tình huống thì nó đã thành công đi ra tới chỗ mà Ryan đang ngồi.

- Công chúa Ryan.

Anh định ngồi đây phơi thành cá mắm sao?
Lúc Tiểu Ngư đến thì Ryan vẫn đang ngồi cặm cụi với cây bút cảm ứng trên tay hết vẽ mới rồi lại sửa đi sửa lại những chi tiết nhỏ nhất của chiếc vòng cổ màu tím trên màn hình máy tính đồ họa.

Nhưng cũng vì sự xuất hiện của Tiểu Ngư mà anh ta mới vội dừng công việc đang làm lại, vội đứng lên và kéo nó tới, còn rất tức giận mà chất vấn.

- Không phải tôi đã nói từ trước nếu ra đây thì cô phải thay đồ sao? Cô ăn mặc như vậy còn chạy ra đây làm gì vậy?
Về chuyện này thì đúng là Ryan đã từng nói qua với Tiểu Ngư, có lẽ là vì nó không chú ý nên mới không nhớ.

Trang phục trên người Ryan hoàn toàn trái ngược với bộ đồ mà nó đang mặc, trong khi Ryan mặc một bộ đồ của kín mít với áo sơ mi dày và quần vải bố, còn đi giày ống thì Tiểu Ngư lại chỉ có một chiếc quần đùi và áo thun dài tay.


Tiểu Ngư vẫn chưa hiểu lí do gì mà khi Ryan nhìn thấy nó ăn mặc như vậy chạy ra vườn nho lại nổi giận.

Anh ta vừa ấn nó ngồi xuống ghế thì cũng ngay lập tức đem tới một hộp dụng cụ y tế, lấy từ trong hộp ra một lọ thuốc, rất tự nhiên mà ngồi xuống và kéo một chân của Tiểu Ngư để lên đùi mình, chuẩn bị bôi thuốc cho nó.

- Này, anh định làm gì đấy?
Tiểu Ngư hoảng loạn mà rút chân về, lần đầu tiên có người đụng chạm chạm vào mà nó không hề ra tay đánh cho một trận mà còn lúng túng đến mức tim cũng đập nhanh hơn.

Chính vì hành động vừa rồi của Tiểu Ngư nên Ryan cũng sực nhận ra bản thân anh ta hình như đã quá hấp tấp khi muốn bôi thuốc cho nó.

Anh ta như vậy là đang lo lắng cho nó sao? Không đâu, anh ta chỉ đang lo sẽ gặp phiền phức thôi, nếu Tiểu Ngư xảy ra chuyện gì thì Tả Bân không đòi được người về nhất định lại tìm anh ta tính sổ thôi.

- Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy? Vườn nho này có một loại côn trùng sinh sống, nó có thể làm tăng độ dinh dưỡng cho rể cây, nhưng lại bám vào da mà gây mẩn ngứa.

Cho nên mỗi lần đi qua đây đều phải tránh côn trùng tiếp xúc lên da, vừa rồi cô để chân trần đi qua, nhất định đã tiếp xúc với chúng, cho nên phải nhanh chóng bôi thuốc trước khi độc tố của chúng phát tán tác dụng.

Ryan nhét lọ thuốc vào tay của Tiểu Ngư xong rồi đứng lên, còn làm hành động gãi gãi đầu rất ngô nghê nữa.

Anh ta quay lại chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống vừa phân tích rõ nguyên nhân cho Tiểu Ngư biết.

Cầm lọ thuốc trong tay, lại nhìn người đàn ông tiếp tục cặm cụi chỉnh sửa lại bản thiết kế, nó chỉ ừm ừ mấy cái rồi tự mình bôi thuốc.

Vừa rồi tim của nó cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi khi Ryan cầm chân của nó đặt lên đùi.

......!
Sau khi Tả Bân đem Lãnh Di Mạt về phòng, ném cô xuống giường thì quay lưng đi ra ngoài luôn, cô đoán là hắn đang quay lại thư phòng để tiếp tục bàn chuyện công việc với vị khách quý vừa rồi.

Cô nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì điện thoại bất chợt đổ chuông, cầm lên thì thấy đó là một số lạ, nhưng cô lại không nghĩ gì nhiều đã chọn nghe máy rồi.

- Ai vậy?
Đầu dây bên kia nghe được giọng của cô hình như rất hài lòng, nhàn nhã cất lời.

- Lãnh tiểu thư mới đó đã quên mất Ngôn Dực tôi rồi à?
Cái tên Ngôn Dực này đối với Lãnh Di Mạt phải nói là có chút ấn tượng, nhưng cũng không có nghĩa là cô luôn ghi nhớ.

Nếu hôm nay không phải được nghe lại thì chắc cô cũng sắp quên mất rồi.

- Ngôn Dực? Anh là Ngôn Dực?

Người đàn ông ở bên kia đầu dây bật cười vì câu hỏi hơi ngờ nghệch của cô.

Ngôn Dực vẫn rất ưu tư và bình thản dù thái độ của Lãnh Di Mạt khi nghe đến tên của mình lại nằm ngoài dự đoán ban đầu.

- Xem ra là Ngôn mỗ quá kém cỏi rồi, vậy mà không để lại ấn tượng với Lãnh tiểu thư cả.

Không biết tôi còn có cơ hội để sửa lại lỗi của mình hay không nhỉ?
Tinh thần của Lãnh Di Mạt đã khôi phục lại không ít.

Bây giờ cô mới nhớ lại lần trước gặp mặt, Ngôn Dực có đưa cho cô danh thiếp của anh ta mà sau đó cô cũng không thèm ngó tới nữa.

Không phải anh ta đã nói sẽ đợi cô liên lạc trước sao? Vậy mà bây giờ thế nào lại chủ động tìm cô nữa rồi? Linh cảm mách bảo cô rằng người này chắc chắn đang có một toan tính khác nên cô phải cực kỳ cẩn thận hơn.

- Không biết Ngôn thiếu chủ tìm tôi có chuyện gì quan trọng không.

Chỉ mới qua vài câu thôi nhưng Ngôn Dực cũng phần nào có được chút dữ kiện để đánh giá qua cách nghĩ của Lãnh Di Mạt về anh ta rồi.

- Cũng không dám nói là chuyện gì quan trọng.

Chỉ là tôi có chút hảo cảm với Lãnh tiểu thư nên muốn kết giao bằng hữu với cô, nếu Lãnh tiểu thư không chê thì tôi xin phép được mời cô một bữa cơm, nếu cô nhận lời mời của tôi thì cũng coi như là đã đồng ý kết bạn với tôi.

Anh ta nói bao nhiêu thì Lãnh Di Mạt cũng đều nghe không xót một chữ, vô cùng cẩn thận để xem xét xem anh ta còn có ý đồ gì khác hay không.

- Ngôn thiếu chủ, lời mời này của anh chắc chắn là đã dự tính trước cả câu trả lời của tôi rồi nhỉ? Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là anh tin chắc chắn là tôi sẽ nhận lời mời của anh?
Nghe cô phân tích xong, Ngôn Dực không nhịn được mà bật cười, qua giọng điệu của anh ta thì có thể đoán được anh ta vẫn rất bình thản, vô tư.

- Vậy cô nghĩ như thế nào về lời mời này của tôi?
Lãnh Di Mạt ngồi sát lại trên đầu giường, tiện tay kéo chăn đắp lên chân, không cần suy nghĩ quá lâu đã đưa ra câu trả lời.


- Lại khiến anh thất vọng rồi, Ngôn thiếu chủ, tôi không có thói quen kết bạn với một người quá nguy hiểm.

Tiếng bật cười của Ngôn Dực truyền qua bên ống nghe, anh ta vẫn rất kiên nhẫn và tự tin đáp lại.

- Cô không cần phải trả lời tôi ngay.

Tôi sẽ đợi câu trả lời của cô đến ngày mai, cho nên cô có thể từ từ suy nghĩ.

Suýt nữa thì tôi quên mất, cô đã đoán đúng rồi đấy, tôi đã rất chắc chắn được kết quả nên mới đưa ra lời mời với cô.

Lãnh tiểu thư, cô cứ suy nghĩ thật cẩn thận, tôi đợi câu trả lời của cô.

Anh ta nói liên tục một tràng dài mà không cần nghe Lãnh Di Mạt đáp lại hay chí ít là cho cô một chút cơ hội để đưa ra quan điểm.

Sau khi nói xong hết thì anh ta cũng trực tiếp nói tạm biệt rồi cúp máy luôn, trong khi Lãnh Di Mạt còn chưa kịp phản ứng gì nữa cả.

Bên tai chỉ còn tiếng tút tút dài do người kia đã cúp máy trước.

Nhìn màn hình điện thoại đã tối lại, Lãnh Di Mạt buồn bực ném sang một bên và chui vào trong chăn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi