CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


- Uuuuu......uuu.....uuu....!
Tiếng kêu ú ớ từ cổ họng của Lãnh Di Mạt phát ra vang khắp không gian nhỏ trong xe.

Cô nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, vì căng thẳng và sợ hãi suốt cả quá trình những người này đưa mình đi.

Thời gian bao nhiêu đó thì chắc đã đi được khá xa rồi, liệu Tả Bân có đuổi kịp và đang đi tìm cô hay không?
Người đàn ông đưa tay tới để tháo băng dính trên miệng cho Lãnh Di Mạt.

- Anh định đưa tôi đi đâu hả? Ngôn Dực, anh là ma à?
Nghe cô hỏi vậy, Ngôn Dực không nhịn được mà bật cười thành tiếng, anh ta nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt chứa bao nhiêu hứng thú.

Tầm mắt của anh ta chạm đúng vào mấy giọt nước mắt bên khóe mắt của Lãnh Di Mạt, còn rất thản nhiên mà đưa tay lên lau giúp cô.

- Tôi hay Tả Bân là ma, chắc trong lòng cô rõ nhất.

Lãnh tiểu thư, thiên kim của Xích Bang nhưng lại là lần đâu tiên chứng kiến một màn đấu tranh sinh tử, còn bị dọa đến run lẩy bẩy nữa.

Vì động tác quá mức thân mật và có phần không đúng với mối quan hệ của hai người nên Lãnh Di Mạt vội vàng né tránh bàn tay của anh ta vừa lau nước mắt cho mình.

- Nhàm chán!
- Ngôn thiếu chủ tốn bao nhiêu tâm tư để đưa tôi đi như vậy chắc không phải để nói chuyện phiếm đâu thôi chứ?
Cảm giác bàn tay đang bị bỏ lại giữa không trung, Ngôn Dực cười trừ một tiếng và miễn cưỡng thu tay về.

- Không cần phải sợ, tôi vẫn chưa giết anh ta đâu.


Câu này của Ngôn Dực trong phút chốc làm cho Lãnh Di Mạt bị chột dạ, nhất thời lúng túng nghiêng đầu qua hướng khác.

- Anh nói với tôi điều này làm gì?
Người đàn ông lại bật cười, hơi đổi lại tư thế ngồi một chút, trong lời nói mang theo chút ý tứ trêu ghẹo.

- Không phải cô đang lo lắng cho Tả Bân sao? Vừa rồi chắc bị dọa không ít, cô sợ mục tiêu tối nay là anh ta?
Lãnh Di Mạt chấn động mất vài giây, không nói được một câu nào.

Trong đôi mắt ngấn lệ lộ ra sự hoảng loạn, những lời tố cáo của Ngôn Dực bắt cô phải tự nghĩ lại.

Đúng là vừa rồi cô đã sợ Tả Bân sẽ gặp nguy hiểm, cô sợ mục tiêu của đám người tập kích chính là hắn, trong khoảnh khắc đó cô thực sự rất sợ hắn sẽ chết, cô không muốn hắn chết.

Vì sao chứ...?
Nhìn Lãnh Di Mạt bần thần ra, Ngôn Dực lại bổ sung thêm vài câu.

- Lãnh tiểu thư, nếu cô đã không muốn Tả Bân chết thì sao có thể xuống tay giết anh ta chứ? Liệu ý muốn trả thù của cô có vững không đây?
- Không phải tôi không muốn ông ta chết.

Tôi nhất định sẽ trả thù giết cha.

Tả Bân, không thể chết....vì ông ta chỉ có thể chết trong tay của tôi.

Lãnh Di Mạt kích động hét lên một tiếng, càng nói thì càng không khống chế được cảm xúc.

Đúng vậy, cô không muốn Tả Bân chết chính là vì cô phải tự tay kết liễu hắn.

Trước khi cô giết hắn thì cô không muốn bất kỳ kẻ nào ra tay với hắn.

Không phân trần điều mà cô vừa nói có phải thật lòng hay không, Ngôn Dực cứ tạm thời tin như vậy, gật gật đầu mấy cái phụ họa theo.

Một tiếng trước khi nghe thông tin mà thuộc hạ báo lại là Tả Bân muốn đưa Lãnh Di Mạt đến Trung Đông, anh ta đã ra lệnh gấp cho thuộc hạ đuổi theo đến đây, cho dù ngày mai Lãnh Di Mạt có bị đưa tới đâu thì cũng không liên quan gì đến anh ta, nhưng còn cuộc hẹn của hai người thì nhất định không thể bị hủy được.

- Bây giờ anh nói được rồi chứ? Rốt cuộc anh đang định đưa tôi đi đâu?.

Truyện Đoản Văn
Ngôn Dực thở dài một hơi, vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy mưa đang dần tạnh hẳn.

- Cô yên tâm, vốn dĩ tôi chỉ muốn chúng ta gặp nhau bí mật thôi, cho nên tôi sẽ không khai chiến ngay với Tả Bân đâu.

Lúc anh ta đang nói giữa chừng thì Lãnh Di Mạt lại giơ hai tay đang bị trói lại với nhau tới trước mặt anh ta, nghiêm mặt đưa ra yêu cầu.

- Giúp tôi cởi trói đã.


Mặc dù cô đang cố gắng giữ vững bình tĩnh nhưng Ngôn Dực chỉ cần quét mắt qua thôi thì đã nhìn ra được toàn bộ suy nghĩ của cô rồi.

Thế nhưng anh ta cũng không trực tiếp vạch trần mà còn thuận theo ý muốn của cô, đó là giúp cô cởi trói.

- Lãnh tiểu thư, cảm giác làm con rối của kẻ thù chắc là không dễ chịu đâu nhỉ?
Anh ta không thèm nể nang gì đã buông một câu châm chọc, cũng vừa ném sợi dây thừng đã tháo ra từ tay của Lãnh Di Mạt sang một bên.

Ánh mắt anh ta không dời khỏi những vết thương cũ lẫn mới trên người cô, nhất là chiếc vòng tay với hình ảnh con rắn đang quấn quanh trụ, với kinh nghiệm vốn có, anh ta có thể nhận ra chiếc vòng này chỉ đeo vào được mà không có cách tháo ra.

Lo Lãnh Di Mạt sẽ nhận ra mình đang nhìn quanh những thứ kia, Ngôn Dực vội xốc lại tinh thần ngay, quay trở lại vấn đề chính còn chưa nói xong lúc nãy.

- Chúng ta đã có hẹn ăn tối nên cô không thể nuốt lời được.

Nhưng chuyện xảy ra đột ngột như vậy thì cũng không thể trách cô.

Coi như đây là cuộc hẹn của chúng ta vậy, tôi đã cất công như vậy chỉ để gặp được cô đấy.

Vẫn tiếc là chưa thế cùng cô ăn một bữa cơm.

Lãnh Di Mạt vừa được cởi trói nên đương nhiên việc làm đầu tiên chính là khởi động lại các khớp cổ tay, hai tay thay phiên nhau xoa dịu lên vết trói đỏ thành một mảng.

Cũng nhân lúc này nghe Ngôn Dực nói nhảm trước.

- Cho nên anh muốn thảo luận luôn kế hoạch của chúng ta?
Càng nói chuyện với cô lâu thì Ngôn Dực càng có thiện cảm hơn, cô gái này đúng là vừa thẳng thắn vừa thông minh, cho nên cô có quyền được tự do, sống cuộc đời đẹp nhất, chứ không phải bị người cô hận nuôi nhốt cả đời này.

Và anh ta nhất định sẽ giúp cô thoát khỏi chiếc lồng đang giam giữ cô.

- Tôi sẽ cho cô biết cô cần làm gì.


Ba ngày nữa, Đan Thạch sẽ cho ra mắt bộ thiết kế mới, theo tôi được biết thì để ccostheer hoàn thành được dự án này thì Tả Bân đã không ngừng kêu gọi các nguồn đầu tư khác nhau, trong số đó người có vốn đầu tư lớn nhất chính là Masson.

Vừa nói Ngôn Dực vừa đưa cho Lãnh Di Mạt xem hình của người mà anh ta đang nhắc đến.

Mà Lãnh Di Mạt mới nhìn qua đã nhận ra ngay người trong ảnh chính là người mà cô đã gặp trong thư phòng lúc mà cô xông vào tìm Tả Bân, nhưng cô vẫn chưa hiểu tại sao Ngôn Dực lại muốn nói với cô điều này.

Để giải đáp thắc mắc trong lòng của Lãnh Di Mạt hiện giờ, Ngôn Dực nói luôn.

- Cô biết điều kiện để Masson đầu tư cho thiết kế lần này của Đan Thạch là gì không?
Anh ta nhướn mày nhìn về phía Lãnh Di Mạt.

- Chính là cô đấy.

Masson nhìn trúng cô, tôi nói vậy chắc cô cũng hiểu rồi.

Masson đưa ra đề nghị với Tả Bân, muốn anh ta tặng cô cho gã một đêm.

Và cô biết Tả Bân đã đưa ra quyết định gì rồi chứ?
Gương mặt xinh đẹp tuy có chút lem luốc nhưng vẫn chưa khó coi như khi cô đang nghe Ngôn Dực nói, Lãnh Di Mạt nắm chặt góc váy, vò nó thành một khoảng nhăn nhúm, nín cả thở chờ câu nói tiếp theo của anh ta.

- Đương nhiên là Tả Bân sẽ không từ bỏ một khối đầu tư trăm tỉ rồi, cho nên anh ta không ngại gì hy sinh cô cả.

Nói hy sinh cũng không đúng, mà trong mắt của anh ta, cô vốn là công cụ của anh ta rồi, lúc cần dùng thì phải dùng thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi