CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Chắc hẳn Lãnh Di Mạt cũng không ngờ tới bản thân còn có thể diễn tốt như vậy.

Đã phóng đao phải theo đao, cô phải nói thêm vào thì mới có thể dồn Tả Bân vào thế bị động được.

- Tả Bân, ông chính là muốn mượn tay bọn họ giết tôi.

Ông thân là thủ lĩnh của Xích Bang thì phải dự đoán được hết mọi nguy hiểm, vậy mà ông vẫn bắt tôi đi cùng, điều đó đã chứng minh được rằng ông muốn giết tôi.

Nếu ông muốn giết tôi như vậy thì tại sao không sớm ra tay đi? Tại sao còn muốn đem tôi lên giường của kẻ khác? Ông nghĩ ông muốn làm gì cũng được sao?
Cô nói một tràng dài mà quên luôn cả điều chỉnh hô hấp, chỉ có trời mới biết lúc này tim của cô đập nhanh đến mức nào, suýt nữa là đã nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Phải cố gắng lắm thì mới giữ vững được bình tĩnh và trạng thái ổn định nhất.

Những lời mà cô vừa nói, Tả Bân nghe không xót một từ nào cả.

Thật đúng là biết cách khiến người khác kinh ngạc mà.

Lúc hắn mới trở về thì vú nuôi đã nói lại tình trạng của Lãnh Di Mạt cho hắn nghe hết rồi, cô trở về trong bộ dạng vô cùng lành lặn, nhưng lại đang thêu dệt một câu chuyện khác, muốn che giấu chuyện đã gặp Ngôn Dực đến vậy sao?
Chắc chắn là Ngôn Dực đã nói gì đó với cô rồi nên cô mới tự cho là hắn muốn tặng cô cho Masson.


Cảm giác bị hiểu lầm hóa ra là như vậy, đúng là rất khó chịu, nhưng hắn đã gạt bỏ cảm giác đó đi rất nhanh.

Thực ra thì cảm giác này cũng không tệ mà, có thể nhìn thấy dáng vẻ đau đớn lẫn phẫn nộ cùng cực của Lãnh Di Mạt, cứ mỗi lần nhìn thấy cô như vậy thì hắn lại thấy phấn kích lạ thường.

Hắn dồn sức bóp mạnh cái cằm nhỏ của cô, ép cô ngẩng cao đầu hơn nữa, ngữ khí lạnh như băng.

- Mạt Mạt ơi Mạt Mạt, cháu lại quên vị trí của mình rồi hửm? Cháu nói xem nếu cháu không phải con rối của chú thì cháu còn có thể là gì đây? Cho nên cho dù chú có muốn đem tặng cháu cho ai đi nữa thì cháu cũng không có quyền phản kháng.

Cháu nên nhớ rõ điều này.

Hắn vừa nói vừa nhoẻn miệng cười lạnh nhạt, tựa như đang nói một chuyện chẳng liên quan đến mình.

Bàn tay to lớn, thô ráp đang không ngừng vuốt ve, mơn trớn làn da trắng nõn, mịn màng, thỉnh thoảng còn giúp cô vén mấy sợi tóc che trước mí mắt ra sau tai.

- Cháu hỏi tại sao chú lại không tự tay giết cháu đi? Nếu cháu muốn biết thì chú sẵn sàng nói cho cháu biết.

Chính là cháu vừa nói đấy, cháu đã biết là chú đang muốn đem cháu làm quà tặng cho người khác mà, đương nhiên không thể giết cháu ngay được.

Lãnh Di Mạt càng nghe thì càng thấy xót xa cho chính mình, trái tim đau đớn âm ỉ không ngừng.


Đôi mắt đỏ hoe đã sớm phủ một tầng nước long lanh, dưới ánh đèn càng trông sáng lóa hơn, cô chớp nhẹ mắt một cái thôi là nước mắt lại lăn dọc hai bên thái dương.

.

ngôn tình hài
- Tả Bân, ông đúng là rác rưởi của rác rưởi!
Đây dường như đã trở thành một chuyện không thể thiếu của hai người bọn họ rồi, Lãnh Di Mạt cứ chửi và Tả Bân thì cứ như đang rửa tai thôi, nghe tai này qua tai kia mà không biết là hắn không hiểu hay đang cố tình không muốn hiểu nữa.

Đợi cô chửi xong, hắn vẫn bày ra vẻ mặt điềm nhiên đến khó dò, Lãnh Di Mạt không dám có thêm một hành động nào khác, nhưng hắn lại càng lúc càng gần cô hơn, chắc chắn sẽ không có ý định tha cho cô.

Tả Bân ồ lên một tiếng thể hiện thái độ vô cùng phấn khích và hào hứng, ngay lập tức cúi đầu xuống lần nữa để hôn lên vùng cổ trắng nõn nà, thô bạo để lại những ấn ký của riêng hắn.

- Ông bỏ tôi ra! Tả Bân, ông thả tôi ra! Dơ bẩn, đừng đụng vào tôi!
Hai tay mềm mại của Lãnh Di Mạt không ngừng vung loạn xạ trước ngực của Tả Bân, dùng hết sức bình sinh để đánh hắn nhưng ngược lại chỉ làm cho chính mình tự chịu đau thôi, chút sức lực trói gà không chặt của cô căn bản không thể tác động đến người đàn ông với thân hình lực lượng thường xuyên tập võ được.

Tả Bân túm lấy cả hai tay của cô lại, chầm chậm nâng mặt từ hõm vai của cô lên.

Một tay khác bóp chặt vùng quai hàm của cô, vì vậy mà chiếc nhẫn trên ngón trỏ của hắn đang ép chặt vào da thịt mềm mịn.


- Dơ bẩn? Mạt Mạt à, cháu sớm đã bị chú vấy bẩn rồi, còn muốn giữ thân như ngọc sao? Hôm nay tên nhãi Ngôn Dực đó đã cho cháu ăn trúng thuốc gì rồi mà đầu óc cháu không bình thường thế này?
Quả nhiên cho dù Lãnh Di Mạt sống chết không thừa nhận chuyện cô gặp Ngôn Dực nhưng Tả Bân vẫn có cách của hắn để biết hết mọi chuyện, chỉ là, nếu hắn đã biết hết như vậy thì sao còn không một tay bóp chết cô đi? Hay là thực sự giống như lời mà Ngôn Dực đã nói, hắn giữ mạng lại cho cô là để đưa cô lên giường của gã đối tác kia trong bữa tiệc ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch.

Nếu vậy....bữa tiệc đó, cô nhất định không thể cho nó diễn ra êm xuôi được, gói thuốc đó....cũng là hắn ép cô phải dùng đến.

Liệu...Tả Bân hắn có biết được kế hoạch này của cô không nhỉ?
Tả Bân vừa vùi đầu xuống hôn lần lượt hai bên xương quai xanh mảnh khảnh lộ ra dưới ánh đèn vàng nhạt.

Hơi thở nóng rực mang theo mùi thuốc lá thượng hạng và mùi hương nam tính quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi của Lãnh Di Mạt, cô bị phản ứng trên cơ thể hắn dọa cho phát hoảng, liên tục chống tay hết sức để mong có thể thoát thân.

Nhiệt độ trên cơ thể người đàn ông càng lúc càng tăng dần, đến mức tựa như sắp đốt cháy cô rồi, dưới đùi, cô còn cảm giác rất rõ vật nóng hổi đang căng trướng sưng to.

Nhịp thở của Lãnh Di Mạt vì quá hoảng sợ mà gấp gáp vô cùng, nhưng không vì vậy mà cô quên những gì mình cần làm bây giờ.

Để mặc cho hắn thích làm gì thì làm, sau một lúc lâu rồi cô mới từ từ cất giọng mỉa mai.

- Tả Bân, ông đang sợ gì vậy? Ông sợ tôi sẽ đồng ý bắt tay với Ngôn Dực để giết ông?
Không cần đến cô phải vạch trần thì Tả Bân sớm đã có thể tự nhận ra điều này rồi, hắn biết xác suất bao nhiêu phần trăm cô sẽ đồng ý hợp tác với Ngôn Dực.

Nhưng liệu đó có thể thực hiện được ư khi mọi chuyện vẫn phải diễn biến theo kế hoạch lẫn ý muốn của hắn.

- Cất cái suy nghĩ hảo huyền đó của cháu vào đi.


Muốn hợp tác với Ngôn Dực? Mạt Mạt à Mạt Mạt, có nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Chú biết ý nghĩ trả thù của cháu rất kiên cường, mỗi ngày đều muốn giết chú.

Để chú tặng cho cháu một lời khuyên, chỉ khi nào chú cho cháu cơ hội, nếu không, thì cho dù là cháu hợp tác với Ngôn Dực hay Ngôn Tô thì cũng không bao giờ giết được chú.

Lời này của Tả Bân không phải là mang tính khoe khoang hay tự đắc mà đều đúng cả, Lãnh Di Mạt đã thực sự được trải nghiệm điều đó và tự mình xác nhận, nếu không phải hắn cho phép thì sẽ không có ai có đủ khả năng giết được hắn cả.

Nhưng cô vẫn phải thử một lần nữa, nếu lần này thất bại thì cô vẫn thử thêm một lần nữa, cô không tin cô dùng cả đời này mà vẫn không thể giết được hắn.

- Tả Bân, từ giờ ông nên tự mình cầu phúc đi.

Bởi vì không ai chắc chắn được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Người đàn ông nằm đè trên cơ thể trần truồng như nhộng của cô hiện giờ trong mắt đã ngập tràn thứ ham muốn nguyên thủy nhất, mọi hành động hay cử chỉ của hắn bây giờ đều là bản năng vốn có.

Không một vị trí nào trên cơ thể nữ nhân dưới thân hắn là hắn không đụng đến, nhưng cho dù là Tả Bân có đang chìm đắm trong ái dục triền miên thì hắn vẫn luôn duy trì được thế cảnh giác ở giới hạn nhất định, thời điểm nhạy cảm như vậy vẫn chưa thể là điểm yếu của hắn.

Điều này càng chứng tỏ cho lời khuyên của hắn đã tặng Lãnh Di Mạt, trừ phi cơ hội do chính hắn ban phát, còn không thì khó mà giết được hắn.

Lãnh Di Mạt vì chỉ mãi lo nhìn chằm chằm về hướng ngăn kéo trên đầu giường mà cũng không còn hành động phản kháng nào, cô vẫn đang lo nhất chính là kế hoạch của mình bị bại lộ trước mắt của Tả Bân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi