CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


- Bỏ tôi ra! Tả Bân! Ông bị điên à? Ông mau bỏ tôi ra!
Tiếng la hét chửi bới của Lãnh Di Mạt đã vang khắp căn phòng, vì bị vác ngược xuống nên đầu cứ xoay mòng mòng, cành vật trước mắt cứ như bị đảo lộn hết rồi.

Tả Bân, hai tay của cô thả ngược xuống đang không ngừng đánh vào tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.

Tả Bân vác cô trên vai bằng một tay, thẳng lưng sải bước đi tới ghế sofa trong phòng rồi ném cô xuống như vừa ném một bao cát, thô bạo đến mức đối phương chắc phải nôn hết tim gan phổi phèo ra rồi.

- Aa....umm....!
Vừa bị vác ngược xong thì lại bị ném phịch xuống ghế, nhất thời Lãnh Di Mạt không biết đầu của mình còn có thể dùng được nữa hay không.

Cô chống tay ra sau, nhếch nhác ngồi dậy.

Nhưng cô còn chưa kịp ngồi thẳng lưng thì người đàn ông đã chống tay bên cạnh để khóa chặt cô trong phạm vi của riêng hắn.

- Mạt Mạt, cháu đặc biệt trịnh trọng trở về để chọc giận chú đúng không?
Người đàn ông nghiêng đầu để áp mặt vào sát một bên mặt của cô, giọng hắn mang theo một luồng hơi lạnh khiến đối phương phải đặc biệt dè chừng, hắn nghiến chặt răng vừa nhả ra từng câu từng chữ mà cũng là đang cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ sắp dâng trào.

Nhưng Lãnh Di Mạt lại không có chút biểu hiện nào cho thấy sẽ nhún nhường hay yếu thế đi.

Cô ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mặt của hắn, giọng điệu châm biếm, mỉa mai.

- Sao vậy? Tả Bân, cứ là tôi không làm vừa ý của ông, không nghe lời ông thì đều là chọc giận ông.


Từ trước đến giờ vẫn vậy mà, hôm nay thì cũng đâu có gì lạ đâu chứ?
Nhìn thái độ này của cô, cơn giận trong lòng Tả Bân như đang tăng lên thêm gấp bội.

Hắn đổi tay bóp chặt cái cằm thon nhỏ để nâng mặt của cô lên, dồn lực vào từng đầu ngón tay, cứ như sẽ đem hết xương trên mặt cô bóp nát thành mảnh vụn.

- Mạt Mạt, đừng tưởng chú không biết cháu đang cố tình.

Cháu nghĩ nếu cháu đi cặp cùng Ryan thì sẽ phá hỏng mối quan hệ của bọn chú? Chậc chậc, tâm cơ của cháu cũng không tầm thường nhỉ? Nhưng mà Mạt Mạt à, cháu nghĩ cháu có giá trị đến mức đó sao? Chỉ một mình cháu mà có thể ảnh hưởng đến quan hệ của chú và Ryan?
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy Lưu Phiến Phiến thì Lãnh Di Mạt cứ như thành một người khác vậy.

Mèo con của hắn hôm nay đã học được cách phản kháng đến cùng như thế này, còn rất xuất sắc mà chọc giận hắn nữa.

Chẳng lẽ...mèo con của hắn đang bắt đầu trưởng thành rồi?
Nghe xong những gì mà Tả Bân nói, Lãnh Di Mạt cũng rất muốn biết lí do mà bản thân cô lại hành xử như vậy.

Không phải nhiệm vụ của cô chỉ là thành công đưa Tả Bân đến tiệc ra mắt để thực hiện kế hoạch đã dự tính trước đó thôi sao? Còn về việc hắn có đi với ai thì có liên quan gì đến cô đâu chứ? Ấy vậy mà cô vẫn vì khó chịu khi bị đá ra rìa, khó chịu khi Tả Bân cho Lưu Phiến Phiến thay thế vị trí của mình, tất cả những gì đã diễn ra vừa rồi đều khiến cô khó chịu và nhất định là không muốn chấp nhận rồi.

- Có phá được hay không, hình như tôi vừa nhìn thấy kết quả rồi.

Tả Bân, chẳng phải ông còn định đem tặng tôi cho người khác sao? Nếu đã vậy thì ông cũng có thể tặng cho bạn thân của ông đấy.

Mặc dù biết là Lãnh Di Mạt đang cố tình khiêu khích mình bằng những lời lẽ không cần liêm sỉ như này, thế nhưng lọt vào tai của Tả Bân không khác gì một cái gai nhọn.

Hắn bất chợt lại dùng lực ở tay để bóp thật mạnh vùng quai hàm của cô, không cho cô một chút cơ hội nào để phản kháng.

Hắn nhếch môi nở một nụ cười khinh bỉ, nghiến chặt răng nhả ra từng chữ một.

- Đúng là trời sinh dâm đãng.

Hình như chú vẫn chưa đủ thỏa mãn thân thể dâm loạn này, cho nên Mạt Mạt của chú.....!
Hắn vừa nói vừa sờ soạng dọc khắp thân thể mảnh mai của nữ nhân dưới thân, bàn tay hắn như mang theo dòng điện kỳ quái, cứ đi đến đâu thì toàn thân Lãnh Di Mạt lại nảy sinh cảm giác kích thích khó tả.

Cô cắn chặt môi để không phát ra thứ âm thanh không đứng đắn kia, hai tay vừa được tự do không bao lâu lại quơ loạn xạ trước mặt.

- Nằm dưới thân chú rên rỉ cầu được cắm nhưng vẫn tơ tưởng được nhiều đàn ông cùng hầu hạ một lúc sao? Hay để chú thử xem, chỗ này của cháu rốt cuộc sẽ chịu được bao lâu đây.

Bàn tay to lớn, chai sạn mang theo hơi nóng rực của Tả Bân đã sớm luồn vào trong váy của Lãnh Di Mạt, cư nhiên cởi hết từng món đồ vướng víu trên người cô xuống....!
- Tả Bân, ông bỏ tôi ra! Ông mau bỏ tôi ra! Đừng mà....ummm.....đừng mà......!

Lãnh Di Mạt không ngừng kêu la, hai tay vừa đánh vừa cào cấu trên thân thể cường tráng của người đàn ông.

Lúc Tả Bân ném nốt mảnh vai còn lại xuống, động tác phản kháng từ tay của Lãnh Di Mạt cũng bấu vào ngực đến cổ của hắn, dùng hết sức bình sinh cào thành từng đường dài.

- Mèo con lại cắn loạn rồi, xem ra cháu đang rất muốn nếm thử cảm giác thống khổ nhất đây....!
- Tả Bân, uummmm......ummmmm......!
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đang khẽ hé mở, hôn đến mức như sắp rút cạn hơi thở của cô.

Cả hai tay đều đang rất bận rộn, vừa chế trụ nữ nhân nằm yên dưới thân vừa tận hưởng cảm giác lạc thú mê loạn nhất.

.....!
Đứng bên ngoài cửa phòng của Tả Bân được một lúc rồi nhưng Lưu Phiến Phiến vẫn không cách nào đủ dũng khí để gõ cửa.

Hình như là cô ta đã vô tình gây ra tiếng động nên mới thu hút sự chú ý của người bên trong.

Lưu Phiến Phiến vội vã xoay người muốn rời đi, nhưng cô ta vừa bước được hai bước thì cửa phòng đã được mở ra, người đàn ông vừa thắt dây lưng áo choàng tắm đứng trước cửa.

- Em đứng đây làm gì?
Đôi chân của Lưu Phiến Phiến như đeo cả tấn chì, rất muốn rời khỏi đây nhưng sống lưng đã lạnh toát rồi.

Cô ta cố gắng hít thở sâu một hơi để bình tĩnh lại và từ từ quay đầu đối diện với người đàn ông.

- Lão đại, không biết đã làm phiền ngài nghỉ ngơi.

Thực ra em có chuyện muốn nói với ngài.

Trong lúc nói, ánh mắt của cô ta không ngừng dán trên thân thể của người đàn ông, trước bờ ngực trần của hắn còn rất nhiều dấu cào từ móng tay, lại thêm sắc khí vô cùng sảng khoái của người hắn nữa thì cô ta cũng có thể phần nào đoán ra được trong căn phòng này vừa xảy ra chuyện gì.


Hai tay của Lưu Phiến Phiến bất giác nắm chặt lại, đến mức mà móng tay sắp khảm sâu vào lòng bàn tay.

Tả Bân vừa vặn cũng đã mặc xong đồ rồi, cũng chính vì bị quấy nhiễu lúc này nên hắn vốn dĩ không hài lòng rồi, tất cả cũng đang được thể hiện qua ánh mắt sắc lạnh của hắn.

- Chuyện gì?
Lưu Phiến Phiến vẫn cố nắm chặt tay dấu bên đùi, nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất, che giấu sự tâm trạng đang bị kích động.

- Lão đại, ngài thật sự định giữ Lãnh Di Mạt bên cạnh mãi như vậy sao? Lão đại, chuyện này ngài không thể tùy hứng được.....!
- Phiến Phiến, tôi nói rồi, chuyện này tôi biết phải làm gì.

Em quản quá nhiều chuyện không liên quan rồi đấy.

Cô ta chỉ vừa mới nói dứt câu thì Tả Bân đã chen ngang để phản bác hết tất cả.

Bị khước từ một cách dứt khoát như vậy, Lưu Phiến Phiến vẫn không thể nào chấp nhận được, khì nào mà Tả Bân còn chưa thay đổi quyết định thì cô ta vẫn sẽ kiên trì đến cùng.

- Lão đại, ngài là kẻ thù giết cha của cô ta.

Ngài giữ cô ta bên cạnh có khác gì đang tự ôm một quả bom chứ? Lão đại, Lãnh Di Mạt nhất định sẽ đem lại nguy hiểm cho ngài, cô ta có thể đang trực chờ thời cơ để ra tay.

Ngài nghe em khuyên được không? Hoặc là giết cô ta để diệt trừ hậu họa, hoặc đuổi cô ta ra nước ngoài đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi