CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Tiếng vỗ tay trong toàn hội trường lần nữa vang lên rất nồng nhiệt, thanh âm đủ lớn để vây kín cả không gian rộng này.

Điều này càng chứng minh được là sức ảnh hưởng của Tả Bân trong giới tài chính, là kho vàng mà bất kỳ tập đoàn lớn nhỏ nào cũng muốn giành được.
- Tiếp theo đây, để các vị có thể nhìn ngắm vẻ đẹp của Hỏa Trùng Tử một cách hoàn hảo nhất, hãy để nó được đeo lên cho Lãnh tiểu thư.
- Xin mời ngài Ryan.
Trời à! Không phải đó chứ?
Ryan giống như đang bị mắc kẹt trong một cánh cửa đang đóng lại, mặt méo mó đến khó coi, còn nhìn thẳng vào người dẫn chương trình não heo kia đến mức sắp phun ra mấy câu chửi thề rồi.

Chẳng lẽ định đốt nhà sao? Không nhìn thấy Tả Bân đang đứng đây à? Không cảm nhận được họng súng sớm lên nòng đang chỉ thẳng vào đầu mình sao còn ngốc tới mức rập khuôn theo trình tự thế?
Đúng là người dẫn chương trình đó không nhận ra được biểu cảm khác thường của Ryan và Tả Bân, cũng không biết nguy hiểm đã cận kề nên vẫn đợi Ryan đeo trang sức lên cho Lãnh Di Mạt.
Không khí, trong phút chốc đã yên lặng đến mức khó hiểu, ai nấy cũng đang ngơ ngác nhìn chằm chằm trên sân khấu chờ đợi tiết mục quan trọng nhất.
Tả Bân đứng bên cạnh Lãnh Di Mạt, nhưng bộ trang sức Hỏa Trùng Tử lại ở gần Ryan.

Đây là theo sự sắp xếp của kế hoạch ban đầu, nhưng Tả Bân hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn trực tiếp tiến lên, đi qua mặt hai người đã đứng bất động để lấy món trang sức đầu tiên.


Khi chứng kiến hành động của Tả Bân, những người phụ trách đứng xung quanh và cả người dẫn chương trình mới ý thức được vấn đề, nhanh chóng di chuyển lồng kính di động tới gần Tả Bân.
- Việc này vẫn là để chủ tịch Tả đích thân làm thì tốt hơn.
Trong khi người dẫn chương trình đang cố gắng chữa cháy thì Tả Bân vẫn bình thản như không mà đeo chiếc vòng cổ trong bộ trang sức lên cho Lãnh Di Mạt.

Hai người đứng đối diện nhau, chỉ cần hướng nhìn lệch một chút hay tùy tiện ngước mắt thì cũng đã chạm vào mắt của đối phương, còn có thể cảm nhận được từng hơi thở của người kia vì dường như giữa hai người không còn khoảng cách gì nữa.
Lãnh Di Mạt có thể cảm nhận được tiếng tim đập loạn của mình, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi, hơi thở cũng đamh dần rối loạn cả lên.
- Mạt Mạt, Hỏa Trùng Tử đúng là rất hợp với cháu, Rất kiên cường, rất mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc cuộc đời rất ngắn ngủi.
Nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt giống như đang bị ném từ trên cao xuống, hoảng sợ nhưng lại không dám vùng vẫy.

Hắn nói như vậy nghĩa là gì chứ? Chính là đang cảnh cáo cô? Chẳng lẽ....hắn đã phát hiện ra kế hoạch của cô và Ngôn Dực rồi?
Ngước đôi mắt long lanh có chút hoảng loạn nhìn gương mặt người đàn ông đang treo một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn mưu mô không kém bao nhiêu, Lãnh Di Mạt bất giác rùng mình và muốn lùi lại phía sau.

Nhưng Tả Bân đã nhanh tay giữ phía sau lưng cô, ép cô đứng yên.
- Mạt Mạt, hôm nay cháu chính là công chúa ở đây, phải cười thật tươi vào chứ?

Đứng nhìn đôi nam nữ đang rất gần gũi trên sân khấu, từ nãy đến giờ Lưu Phiến Phiến đã bóp chặt ly rượu đến mức để lại vết nứt, đôi mắt rực lửa nhìn nữ nhân đang trong vòng tay của Tả Bân, hơi thở dần dần mất ổn định, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.

Lãnh Di Mạt, đúng là rất biết giả ngây thơ để lừa đàn ông, tưởng rằng như vậy sẽ có thể ra tay với Tả Bân để trả thù sao?
Sau chiếc vòng cổ thì đến đôi bông tai, Tả Bân cầm lên một chiếc để đeo cho Lãnh Di Mạt.

Chính vì yêu cầu tất yếu của việc này nên Tả Bân phải vòng qua một bên để ghé sát vào tai của Lãnh Di Mạt, đương nhiên là hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi, tay thì đeo bông tai cho Lãnh Di Mạt, còn miệng thì ghé sát tai của cô thì thầm mấy lời nhắn nhủ.
- Hôm nay cháu đặc biệt rất biết chọc giận chú.

Có phải hai tai này của cháu vốn nghe không hiểu không? Nếu đã vô dụng như vậy thì không cần giữ lại nữa.
- Aaa!!!
Hắn vừa dứt lời thì liền có hành động ngay, không ai có thể nhìn ra và cũng không lộ bất kỳ điểm đáng nghi nào ra ngoài, nhưng Lãnh Di Mạt lại kêu lên một tiếng, đồng thời còn nhíu chặt chân mày và rụt đầu muốn thoát khỏi tay hắn.

Vành tai vừa bị một vật kim loại nhỏ đâm vào, có thể không gây chảy máu nhưng vẫn có thể gây ra cảm giác đau trong tích tắc, và vật đã tác động lên tai của cô chính là chốt khuyên bị người đàn ông dùng sức ép vào.
Tả Bân cũng không có ý định giữ quá lâu, như vậy thật sự rất mất hứng.


Hắn buông tay ra rồi chuyển sang bên tai còn lại của Lãnh Di Mạt, đeo tiếp chiếc khuyên tai kia.

Cũng tương tự như vậy mà nghiêng đầu bên tai cô, cất giọng nhẹ nhàng đưa ra cảnh cáo.
- Tránh xa tên Ngôn Dực đó ra.

Chú chỉ cảnh cáo lần này thôi, nếu còn lần sau nữa thì hậu quả thế nào, chú không dám chắc đâu.
Lãnh Di Mạt phản ứng khá tức giận, quay hẳn mặt sang nhìn thẳng vào mặt tên nam nhân, trừng mắt giận dữ, nhưng cô lại không thể nào chống lại được hắn.

Lúc Tả Bân nói xong thì cũng đã đeo xong cả hai bên khuyên tai cho Lãnh Di Mạt, tiếp theo là đến chiếc vòng tay.

Hắn nhìn cả hai tay của cô một lượt xong cuối cùng thì cầm bàn tay của bên tay còn trống lên, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay của cô.
Mỗi giây mỗi phút đang trải qua đối với Lãnh Di Mạt không khác gì là một loại cực hình.

Hai chân đã không còn cảm giác gì nữa rồi, cứ như đang mọc rễ nối từ chân xuống mặt sàn vậy, dây thần kinh cũng căng thẳng đến mức chỉ cần có một tác động nhỏ thôi sẽ lập tức đứt lìa.
Bên dưới hội trường, ánh mắt của Ngôn Dực vẫn luôn dõi theo từng hành động của Tả Bân làm với Lãnh Di Mạt.


Trên tay anh ta còn cầm một ly rượu vang lắc qua lắc lại, tâm thế vô cùng thư giãn như đang thưởng thức một màn kịch thú vị, tất cả đều được thể hiện qua nụ cười cợt nhả trên môi của anh ta, vẻ mặt phấn kích đầy mong đợi.
- Tả Bân, hình như tôi đã bắt được điểm yếu của anh rồi.
Có lẽ sắp không còn kiên nhẫn được nữa, mặc dù biết đây chỉ là một hình thức quảng bá cho thiết kế mới của Đan Thạch nhưng nhìn hành động càng lúc càng thân mật của đôi nam nữ đứng trên sân khấu, lại trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, Lưu Phiến Phiến nuốt không trôi sự uất hận này.

Bởi vì hình ảnh trên sân khấu bây giờ rất giống như một hôn lễ của Tả Bân và Lãnh Di Mạt, Tả Bân đang đeo món trang sức cho Lãnh Di Mạt, và đó cũng chính là chiếc nhẫn, cho nên đó không phải trông giống như đang đeo nhẫn cưới trong hôn lễ sao?
- Lãnh Di Mạt, tôi nhất định sẽ không để cô làm hại lão đại đâu.
Tất cả các món trang sức của bộ Hỏa Trùng Tử đã được Tả Bân đeo hết lên cho Lãnh Di Mạt, nhưng hắn vẫn chưa tránh ra ngay mà còn đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nói với cô thêm mấy câu nữa, còn kèm theo một nụ hôn lên cần cổ trắng mịn.
- Nhớ biểu hiện thật tốt, đừng làm chú mất mặt đấy.
Lúc này hắn mới chịu tha cho cô, lùi lại phía sau và trở lại vị trí vừa rồi của mình.
Cho dù Tả Bân đã đứng sang bên cạnh rồi nhưng hàn khí từ người hắn tỏa ra xung quanh vẫn bao quanh Lãnh Di Mạt, khiến cô nhất thời mất đi tâm thế tự nhiên nhất.

Phải đến khi Ryan tiếp tục phần phát biểu của mình thì cô mới dần dần phối hợp theo, tự tin khoe ra sự kết hợp hoàn hảo với bộ trang sức từ thạch anh tím này.
- Các vị, đây chính là vẻ đẹp thực thụ và hoàn hảo nhất của Hỏa Trùng Tử, kiêu sa và lộng lẫy, thơ mộng lại bí ẩn.....
Bộ trang sức đã được đeo lên cho hình mẫu đại diện rồi nên càng thu hút được sự quan tâm của từng nhân vật có tiếng tăm ở đây.

Một lí do khác của bữa tiệc này còn là một lời mời kêu gọi đầu tư của Đan Thạch cho Hỏa Trùng Tử, đương nhiên phải nắm gọn được tâm tư của những nhà đầu tư tương lai..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi