CHÚ HÀNG XÓM LÀ CHỒNG EM


“Chủ tịch sắp lên đến nơi rồi, mọi người khẩn trương lên đi.”
“Cậu kia mau qua giúp tôi một tay, bê chậu cây này sang bên phải một chút.”
Thư ký Sở đi qua đi lại, lúc thì chống nạnh, lúc lại nhìn vào đồng hồ trên tay thở dài.

Hôm nay là cuối tuần, vậy mà vị chủ tịch cao cao tại thượng của Hứa thị lại đến công ty sớm hơn thường lệ, khiến cho mọi người được một phen nhốn nháo.

Thang máy chuyên dụng dành cho lãnh đạo mở ra, Hứa Ngụy Phàm nắm tay Linh An, sải bước tiến về trước.

Nhân viên đứng xếp thành hai hàng nghiêm chỉnh, cung kính cúi đầu chào vị chủ tịch ba mươi tư tuổi này.

Thư ký Sở nhanh chân đi đến trước mặt hắn, cười niềm nở:
“Chào chủ tịch! Hôm nay là chủ nhật, sao anh lại đi làm sớm vậy?”
“Tập đoàn nhà tôi, tôi muốn đến khi nào thì đến.

Cậu quản làm gì?” Hắn dửng dưng đáp lại.

Anh – Sở Đoàn cười trừ, nhìn sang cô gái nhỏ đi bên cạnh vị chủ tịch lạnh lùng, mạnh dạn hỏi thêm một câu:
“Cô gái xinh đẹp này là ai thế?”
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Đồ nhiều chuyện.”
“…”

Sở Đoàn khóc thầm trong lòng, chẳng qua anh muốn quan tâm đến cấp trên của mình một chút thôi, vậy mà cái tính cục súc, kiệm lời của Hứa Ngụy Phàm vẫn không sao cải thiện được.

Nếu không phải mức lương thư ký của chủ tịch Hứa thị cao ngất ngưỡng thì anh đã sớm tránh xa cái tên này tám trăm mét rồi!
Hứa Ngụy Phàm phẩy tay bảo mọi người trở về vị trí công việc.

Hắn kéo tay Linh An, hướng về phòng làm việc của mình.

Trước khi đi còn không quên nói với thư ký Sở:
“Pha cho tôi một cốc cà phê.”
Hắn đi khuất bóng khỏi hành lang, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà chị trong phòng tài chính chỉ tay về phía trước, hỏi:
“Cô bé đó là ai thế nhỉ? Hay là em gái của chủ tịch? Xinh quá đi mất.”
“Chắc là đúng rồi.

Em cũng nghe chủ tịch có một cô em gái.

Đúng là gen nhà họ Hứa tốt thật, toàn trai xinh gái đẹp.”
Một nam nhân viên cũng không giấu được tò mò, vỗ vai thư ký Sở, hỏi:
“Anh thân với chủ tịch, vậy chắc cũng biết em gái của anh ấy nhỉ?”
“Cậu quản làm gì? Đồ nhiều chuyện.” Sở Đoàn lấy lại hai câu nói ban nãy Hứa Ngụy Phàm nói với mình, tặng lại cho anh chàng nhân viên kia.

Anh biết rõ cô gái kia không phải là em gái của Hứa Ngụy Phàm, vì cô ấy đang đi du học ở nước ngoài.

Chỉ là nhìn cách hắn nắm tay người ta, Sở Đoàn đoán chắc thân phận của cô không hề tầm thường.

Nhớ đến việc phải pha cà phê cho Hứa Ngụy Phàm, anh vội chạy đi làm ngay.

Chậm trễ một chút, khéo có khi bị hắn quở trách cả ngày.

Cộc, cộc…
“Chủ tịch, cà phê của anh đây.”
Thư ký Sở bưng tách cà phê nóng hổi vào phòng làm việc của Hứa Ngụy Phàm nhưng lại không thấy hắn đâu.

Duy chỉ có Linh An đang ngồi trên ghế sofa, cầm quyển tạp chí thời trang đọc cho đỡ nhàm chán.

“Chú ấy vừa mới ra ngoài rồi! Anh cứ để cà phê lên trên bàn cũng được.”

Chú sao? Sở Đoàn thoáng ngạc nhiên.

Anh đã theo hắn gần sáu năm trời, sao lại không biết Hứa Ngụy Phàm còn có cháu gái thế?
“Chào em gái! Tôi tên là Sở Đoàn, thư ký của chủ tịch Hứa.

Hân hạnh được làm quen với em.”
“À, em là Linh An, hàng xóm của ông chú kia.

Rất vui được biết anh.”
Thấy Sở Đoàn thân thiện, nên Linh An cũng khá cởi mở.

Còn anh khi nghe cô giới thiệu là hàng xóm của Hứa Ngụy Phàm, mặt liền nghệch ra như một tên ngốc.

Hàng xóm? Là cô gái mà Hứa Ngụy Phàm thích có phải không? Thư ký Sở bụm miệng cười hí hửng, không ngờ gu của chủ tịch nhà anh lại đáng yêu như vậy.

“Anh cười gì thế?” Linh An khẽ nhíu mày.

“À không có gì.

Vậy tôi để cà phê ở đây nhé, phiền em nói lại với chủ tịch.”
Thư ký Sở còn rất nhiều việc phải làm, nên tranh thủ định rời đi.

Linh An nhìn tách cà phê đen quánh thì thấy không hài lòng, cô nhấp thử một ngụm, đắng đến xây xẩm mặt mày.

Linh An liền đem ra ngoài, tìm sữa đặc đổ thêm vào.


“Uống cà phê đậm đặc thế này, không biết hại bao tử lắm sao?”
Hứa Ngụy Phàm nghiện cà phê, ngày nào cũng uống, nhưng Linh An chưa từng nghĩ hắn lại uống đến mức độ đậm đặc như vậy.

Cô trở lại phòng làm việc chủ tịch được một lúc, thì hắn cũng vào.

“Cà phê của chú, thư ký Sở đặt trên bàn kìa.” Linh An chăm chú nhìn vào quyển tạp chí, như thể ngó lơ hắn.1
Hứa Ngụy Phàm gật gật, nghĩ từ nãy đến giờ cà phê đã nguội bớt nên cầm lên, húp một hơi dài.

Ực… Aizz, chết tiệt!
“Sao trong cà phê lại có sữa?”
Hứa Ngụy Phàm suýt chút phun ngụm cà phê trong miệng ra, may mà vẫn còn kìm lại, nuốt xuống bụng được.

Hắn nhìn sang Linh An, ngờ vực:
“Tách cà phê này là Sở Đoàn pha sao?”
“Đúng vậy! Là thư ký của anh pha đó.” Cô đáp tỉnh bơ, lát sau lại cúi xuống tiếp tục đọc tạp chí.

Hứa Ngụy Phàm bẻ răng rắc mấy khớp tay, hắn rút điện thoại ra, tức thì gọi cho thư ký Sở.

“Sở Đoàn, cho cậu ba phút, bước nhanh vào phòng làm việc cho tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi