CHÚ HÀNG XÓM LÀ CHỒNG EM


Linh An được nghỉ ở nhà ba ngày để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Vốn định cùng Đan Nhiên học bài, nhưng cô ấy lại bận rộn với công việc thực tập ở công ty của Tống Thiên Minh, cô đành phải ôn luyện bài vở một mình.

Sáng nay ông nội Diệp đi vắng, chỉ một mình Linh An ở nhà.

Hứa Ngụy Phàm tự nhiên gọi điện thoại, bảo cô đến Hứa thị.

“Không được, em đang ôn thi.” Cô từ chối.

Đến đó, Hứa Ngụy Phàm lại đem đồ ăn ra dụ dỗ cô.

Linh An làm sao tập trung học bài được?
“Đến đây đi.

Trong bài học có chỗ nào không hiểu, tôi có thể chỉ cho em.”
Linh An ngẫm nghĩ một hồi, thấy hắn nói cũng có lý.

Tuy rằng Đan Nhiên đã nói nếu có gì không rõ thì hỏi cô ấy, nhưng Linh An biết Đan Nhiên đang bận lắm, cô không nỡ gọi điện thoại làm phiền.

“Được, một lát nữa em sẽ qua đó.”
“Để tôi bảo Sở Đoàn đến đón em.”
Nói xong, Hứa Ngụy Phàm tắt máy.

Linh An đi thay quần áo, rồi nhét đống tài liệu vào chiếc ba lô, chuẩn bị sẵn sàng chờ thư ký Sở tới đón.


Trên đường đi anh ta còn ghé vào siêu thị, mua mặt nạ dưỡng da cho bạn gái.

Linh An theo thư ký Sở vào trong, tiện tay cũng lấy vài chiếc mặt nạ dưỡng da.

Đột nhiên cô còn nghĩ ra trò vui táo bạo, liền lấy thêm một tuýp thuốc nhuộm tóc.

“Sở Đoàn, anh cũng thật tâm lý với bạn gái quá đi!”
Thư ký Sở gãi đầu, cười xòa.

Anh ta yêu bạn gái của mình vô cùng, còn đang cố gắng làm việc chăm chỉ để cuối năm mua nhẫn cầu hôn bạn gái nữa.

“Không phải chủ tịch cũng rất tâm lý sao? Em ghen tị gì chứ?” Sở Đoàn trêu đùa cô.

Linh An lắc đầu phủ nhận, cô ghen tị lúc nào chứ? Hứa Ngụy Phàm rất nuông chiều cô đó nha!
“Mà sao anh biết em với Ngụy Phàm quen nhau?” Linh An ngờ vực hỏi.

Thư ký Sở cười gian manh, có chuyện gì qua nổi con mắt quan sát tinh tường của anh? Mấy hôm trước thấy Hứa Ngụy Phàm hỏi han kinh nghiệm yêu đương, ban đầu hắn còn lấy cớ hỏi giúp người quen, sau đó bị tra hỏi, liền phải khai hết cho anh biết.

“Ơ, anh không biết gì hết.

Linh An à, em với chủ tịch đang quen nhau là do em tự nói đấy nhé!” Thư ký Sở giả ngây, xem như lần đầu biết chuyện này.

Dù sao anh cũng không thể khai là chính miệng Hứa Ngụy Phàm kể với anh được.

Nếu không, hắn sa thải anh khỏi công ty mất.

Linh An ngờ ngợ, là cô bị hớ sao? Cô liền trừng mắt đe dọa thư ký Sở, bắt anh thề không được tiết lộ với bất kỳ ai.

Lát sau không yên tâm lắm, cô vội mua mấy gói kẹo, đút lót cho Sở Đoàn để anh giữ im chuyện này.

“Anh nhớ đó! Nếu anh dám kể với ai, em sẽ không tha cho anh đâu.” Về đến Hứa thị, Linh An vẫn còn lẩm bẩm bên tai Sở Đoàn, dặn dò.

Cô gõ cửa vào phòng làm việc của Hứa Ngụy Phàm, rồi đẩy cửa vào trong.

Hắn đang ngồi đọc báo cáo doanh thu tháng này, Linh An bèn lẻn ra đằng sau, ôm chầm lấy cổ hắn.

Hứa Ngụy Phàm đặt tài liệu lên bàn, xoay người ôm lấy Linh An.

Hắn hôn lên cái miệng nhỏ, dịu dàng mang theo ý cưng chiều.

“Đồ lợi dụng!” Cô đánh nhẹ vào vai hắn.

Hứa Ngụy Phàm cứ có cơ hội sẽ hôn Linh An, bất kể là lúc nào, ở đâu hay trong hoàn cảnh nào, hắn đều muốn thể hiện tình cảm dành cho cô.


“Không thích hửm?” Hắn hỏi.

“A… thích!” Cô bẽn lẽn.

Linh An vừa nói xong, Hứa Ngụy Phàm liền hôn thêm mấy cái nữa.

Hắn bế cô ngồi lên đùi mình, ôm chặt không muốn buông.

“Được rồi, em còn phải học bài nữa.”
Cô cười khanh khách, không hiểu sao Hứa Ngụy Phàm đã lớn như vậy vẫn rất thích quấn người.

Nhìn đống tài liệu chất đầy bàn cũng đủ biết hắn bận đến mức nào.

Nếu hắn cứ ôm Linh An thế này, đến tối còn chưa giải quyết xong công việc mất.

Năn nỉ lắm Hứa Ngụy Phàm mới chịu buông cô ra.

Linh An ngó quanh tìm chiếc tủ lạnh đặt ở một góc phòng, rồi nhét mấy túi mặt nạ dưỡng da vào trong ngăn mát.

Sau đó Linh An quay trở lại ghế sofa ngồi, lấy sách vở chuẩn bị ôn bài.

Thư ký Sở theo lời dặn của Hứa Ngụy Phàm, mang trà và bánh vào cho Linh An.

Cô chú tâm đọc tài liệu, hoàn toàn không để ý đến mọi thứ xung quanh.

Chỉ là người đàn ông đang ngồi trên kia không như vậy, tuy hắn làm việc nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc sang nhìn cô.

Buổi trưa Hứa Ngụy Phàm định đưa Linh An ra ngoài ăn, nhưng cô đề nghị hắn đặt cơm ăn tại văn phòng.

Linh An còn rủ Sở Đoàn ngồi ăn cơm cùng hai người, khiến cho người đàn ông nào đó mặt đen như than.


“Chúc hai người ăn ngon miệng.” Thư ký Sở nói.

Ngon miệng cái đầu anh ta! Hứa Ngụy Phàm vốn nghĩ sẽ được dùng bữa trưa với một mình Linh An.

Ai ngờ Sở Đoàn từ đâu chui ra, được cô mời còn không biết cách từ chối khéo.

“Đúng là kỳ đà cản mũi!” Hắn mắng thầm trong bụng.

Ban đầu Sở Đoàn tập trung ăn, còn chưa để ý đến thái độ của Hứa Ngụy Phàm.

Nhưng mà sau một lúc tình cờ nhìn hắn, anh mới lạnh tóc gáy.

Bộ mặt kia của Hứa Ngụy Phàm, giống như chỉ hận không thể vác dao lên đuổi anh ra khỏi phòng vậy!
Sở Đoàn nhai vội miếng cơm trong miệng, sau đó bê khay cơm mới ăn hết một nửa, đứng dậy.

“Tôi chợt nhớ ra ban nãy có hẹn với trưởng phòng Mạc.

Khụ khụ, hai người cứ ăn đi.

Tạm biệt!”
Thư ký Sở nói xong vội ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng.

Trời đánh tranh bữa ăn, vậy mà cái tên Hứa Ngụy Phàm làm khổ anh vậy đấy!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi