CHÚ KHÔNG THỂ NHẪN

Tâm tình của Mục Nhạc có vẻ không được tốt. Diệp Dung ngồi ở ghế phụ, hơi hơi nghiêng mặt nhìn anh.

Kỳ thật trên mặt anh cũng không có biểu tình gì, thoạt nhìn giống như đang chuyên chú nhìn đường phía trước, Diệp Dung cũng không có nói gì, chỉ dựa vào trực giác, hơn nữa dám khẳng định trực giác vô cùng chính xác - Anh tức giận.

Vốn dĩ ngày thường đã ít biểu tình, khuôn mặt lúc này lại càng thêm lạnh lùng, toàn thân đều mang theo một loại cảm giác khó xâm lược, cảm giác rất áp bách. Từ ngày hôm qua trở về cho đến bây giờ, anh ở trước mặt cô kỳ thật vẫn luôn biểu hiện ôn hòa cùng dung túng, làm cô lập tức tìm lại được cảm giác thân thiết. Mãi cho đến hiện tại, Diệp Dung bỗng nhiên lần đầu tiên ý thức được... thời gian, quả thật mười năm đã qua đi.

Mười năm trước cô ở sân bay ngẩng mặt nhìn theo bóng dáng anh, tiễn đi "anh Tiểu Nhạc" của chính mình, hiện tại người trở về, đã thành "Chú nhỏ".

Nhưng cũng không có gì không tốt, mọi người luôn phải trưởng thành, anh vẫn như cũ đối với cô bao dung, cô chỉ là... có một loại buồn bã không nói nên lời.

Cô gái nhỏ cúi đầu, hơi rũ mi mắt, cần cổ trắng nõn vẽ ra một đường cong ôn nhu lại an tĩnh, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, ánh mắt dường như có chút mê mang.

Anh bất động thanh sắc chuyển tầm mắt, lẳng lặng chăm chú liếc mắt nhìn cô một cái, rất nhanh liền quay đầu lại, bình tĩnh nhìn tình hình giao thông phía trước.

Trở lại Mục gia cũng đã gần 8 giờ, hai lão Mục gia có chút kinh ngạc nhìn con trai cùng với cô gái nhỏ lần lượt đẩy cửa tiến vào, vì vậy Mục Nhạc lời ít ý nhiều giải thích một câu:

"Trên đường gặp phải."

Anh thần sắc thật sự quá mức tự nhiên, bình tĩnh đến mức làm Diệp Dung phải hoài nghi... chính mình thật sự vừa rồi trên đường gặp được anh, cả buổi chiều đều là một người ngốc.

"Mục Tiêu nói áo khoác ngày hôm qua quên ở đây, lát cháu phải trở về trường học, thuận tiện qua lấy giúp cậu ấy." Cũng may cô gái nhỏ phản ứng nhanh chóng, biết anh giấu giếm sự tình chân tướng không muốn làm lão nhân gia lo lắng, thực mau liền tiếp lời cho câu chuyện, ngọt ngào giải thích mục đích đến đây của chính mình.

"Lớn như vậy rồi còn sai con qua tận đây lấy, thật là quá kỳ cục, lần sau ta sẽ mắng nó!" Mục lão phu nhân nghe vậy lập tức nở nụ cười, một bên không khách khí mà quở trách cháu trai, đuôi lông mày nơi khóe mắt lại hoàn toàn đối với đứa cháu ngoại khó nén yêu thương, "Về sau còn như vậy con cũng đừng để ý đến nó, luôn vứt bừa bãi, rồi ta xem nó về sau lập gia đình làm sao bây giờ!"

"Dù sao con cũng muốn về trường học." Cô gái nhỏ không để bụng lắc đầu, kéo cánh tay Mục lão phu nhân ngoan ngoãn cười cười, nhẹ giọng nói, "Dự báo thời tiết nói trời mát mẻ, nói chung không thể làm cậu ấy bị lạnh thành bệnh được."

"Nên cho nó đông lạnh ở trường để giáo huấn! Ngày hôm qua ta có đặt mấy bộ quần áo của "rả rích"* ở trong phòng nó, để ta đi lấy." Lão phu nhân năm nay cũng đã hơn 60 tuổi, nhưng hằng ngày vẫn còn hoạt động nhẹ nhàng, làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh, đến bây giờ tinh thần vẫn còn rất tốt, một bên nói "giáo huấn", đáy mắt rốt cuộc vẫn mang theo ý cười, hiển nhiên đối cháu trai thật sự quan tâm, vỗ vỗ tay Diệp Dung chuẩn bị lên lầu, lại rất nhanh đã bị cô gái nhỏ ngăn lại:

"Con biết phòng cậu ấy, bà nội người ngồi đi, con tự đi lấy được rồi."

(*) trong bản convert tác giả để là "rả rích", theo mình "rả rích" có lẽ là biệt danh của Mục Tiêu á.

Mục gia cùng Diệp gia thân như một nhà, lại nhìn Diệp Dung từ nhỏ đến lớn, cũng xem cô như cháu gái của mình—— Mục lão phu nhân nghe vậy cũng không khách khí, cười lên tiếng, dặn dò cô gái nhỏ đi chậm một chút, còn mình lôi kéo con trai ngồi xuống sofa.

"Tiểu nhạc, con xem Dung Dung thế nào?"

Mục Nhạc vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy mẹ anh bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy —— anh nao nao, không rõ vì sao theo bản năng mà căng thẳng lưng, ánh mắt hơi trầm xuống.

Trầm mặc một lát, anh không nói gì, chỉ quay đầu đem tầm mắt rơi xuống trên người mẹ anh.

"Con, đứa nhỏ này như thế nào lại càng ngày càng không thích nói chuyện." Lão phu nhân có chút bất mãn oán trách một tiếng, lại cũng chỉ là thuận miệng nói, cũng không thật sự tức giận với con trai. Thấy anh không nói lời nào cũng không để bụng, dứt khoát nói tiếp, "Con xem con bé cùng rả rích thế nào?"

"Ta thấy khá tốt." Mục lão gia ở một bên xem báo chí không nhanh không chậm chen vào một câu, sau đó được vợ mình thưởng cho ánh mắt tán dương.

Diệp Dung... cùng Mục Tiêu? Mục Nhạc nháy mắt cứng đờ, cả người cơ bắp không tự giác cứng ngắc, đôi mắt hơi rũ xuống.

"Con là chú của bọn nó, việc của cháu trai con cũng nên tham gia một chút. Về nhà cũng không nói lời nào, nhìn xem giống cái bộ dạng gì." Lão phu nhân thấy anh vẫn không nói lời nào, rốt cuộc cũng không cao hứng nổi, hơi cau mày oán trách một câu.

Mục Nhạc rốt cục cũng có chút không kiên nhẫn, hơi hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Bọn chúng còn nhỏ."

—— Thanh âm hơi trầm xuống, lại nghiêm mặt trả lời, nói xong còn tưởng cái chủ đề này sẽ được buông xuống.

Nhưng anh không ngờ, có người lại không nghĩ vậy mà buông tha —— lão phu nhân liếc anh một cái, có vẻ hôm nay quyết tâm muốn anh phải đưa ra ý kiến, chính mình lại tiếp tục nói:

"Đều vào đại học còn nhỏ cái gì? Mẹ thấy khá tốt, bọn chúng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình lại tốt, đặc biệt là đứa nhỏ Dung Dung này, quả thực là đem rả rích chiều hư —— một cô gái nhỏ lại chạy xa như vậy tới lấy quần áo cho nó. Rả rích cũng vậy, có chuyện gì cũng không lừa dối con bé, cái gì cũng nghĩ cho con bé. Rả rích từ nhỏ tính tình bừa bãi, đứa nhỏ Dung Dung này lại cẩn thận cũng săn sóc, khẳng định có thể chiếu cố tốt cho thằng bé."

Tuy rằng đối với hai đứa nhỏ đều yêu thương như nhau, nhưng Mục Tiêu dù sao cũng là cháu trai, lão phu nhân hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút thiên vị giới tính. Có điều nói tới đây bà đột nhiên hơi dừng một chút, ban đầu còn vừa lòng sau cùng thần sắc bỗng nhiên lại toát lên vài phần sầu lo: "Chính là thân thể Dung Dung... Bất quá việc này cũng không phải chuyện lớn gì, bác sĩ cũng nói mấy năm nay đã khá hơn nhiều, chỉ cần ngày thường chú ý tĩnh dưỡng, không kịch liệt vận động cùng cảm xúc phập phồng quá lớn, đối với sinh hoạt hằng ngày cơ bản không có ảnh hưởng gì. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, nói thật muốn đi nhà người khác, mẹ cũng không yên tâm về con bé... Qua mấy ngày nữa, mẹ đi hỏi Diệp lão gia một chút, nếu bọn họ cũng đồng ý, mẹ thấy không bằng liền nhân lúc còn sớm đem việc này quyết định luôn. Cũng không vội kết hôn, trước đính hôn..."

Lão phu nhân nói mọi mặt hết sức chu đáo, lời thề son sắt, quả thực giống như hai nhà đã định ra việc hôn nhân, hôn lễ gần như đã ở ngay trước mắt —— Mục Nhạc nghe mà tâm phiền ý loạn, mày nhăn càng chặt, tay cũng nắm thành quyền càng ngày càng dùng sức. Nghe được hai từ đính hôn, rốt cục không thể nhịn xuống, thoắt một cái đứng lên.

Lão phu nhân bị anh làm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, không biết từ khi nào sắc mặt đứa con trai nhỏ của mình trở lên trầm xuống, ánh mắt mang theo một mảng nặng nề.

"Mục Tiêu đối tốt với cô ấy —— chính là để một cô gái nhỏ hơn tám giờ tối đi lấy quần áo cho nó?"

Thanh âm của anh băng lãnh cơ hồ có thể rớt ra một tảng băng.

Lão phu nhân cơ hồ cũng không nghĩ tới đứa con trai nhỏ này sẽ nói như vậy, lập tức nhíu mày: "Này cũng là do bọn chúng gần gũi..."

Mục Nhạc trầm mặc, không có trả lời.

Mục lão gia đang đọc báo, tay hơi dừng một chút, như suy tư gì đó rồi ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Không khí lúc này nhất thời lắng đọng.

Nhưng cũng may rất nhanh liền có người đánh vỡ bầu không khí có chút làm người ta trầm mặc, bất an —— cô gái nhỏ xuống lầu.

Trong ngực cô ôm một áo gió nam màu xám, áo khoác to rộng khiến cô càng thêm nhỏ xinh.

"Con lấy được rồi. Hôm nay còn phải về trường học, cũng không còn sớm, qua mấy ngày nữa con lại đến thăm ông bà nội. Ngày mai nhiệt độ hạ thấp, ông bà nội... còn có chú nhỏ, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."

Tiếng cô gái nhỏ ôn nhu lại mềm nhẹ, nghe được làm tâm tình cũng mềm mại theo.

Hai vợ chồng già cười đáp ứng, đồng thời cũng dặn dò cô vài câu chú ý thân thể, thường xuyên tới chơi, sau đó mới thôi.

Mục Nhạc trước sau không nói một lời, tầm mắt đảo qua chiếc áo khoác nam trong ngực cô, hơi dừng một chút, bỗng nhiên duỗi tay tới trước mặt bàn lấy chìa khóa xe, xoay người đi nhanh bước ra cửa:

""Tôi đưa cháu về trường học.""

Diệp Dung còn chưa kịp chối từ, thân ảnh của anh đã nhanh chóng biến mất khỏi phòng. Cô gái nhỏ mím môi, bước nhanh theo —— chú nhỏ... hình như tâm tình càng không tốt.

Mục Nhạc chưa lên xe, chỉ mở cửa xe ghế phụ ra, nghiêng người chờ cô —— hiển nhiên là đang đợi cô đi tới.

Diệp Dung đi đến trước mặt anh, nhưng không có lên xe, chỉ ngẩng mặt lên nhìn anh, rồi sau đó nhẹ giọng nói:

"Mục Tiêu đối với cháu rất tốt. Mang quần áo cũng không phải chuyện gì lớn, cậu ấy cũng chỉ là sơ ý không nghĩ nhiều mà thôi."

Hô hấp của anh dường như trong nháy mắt tạm dừng, một đôi mắt ở trong bóng đêm vẫn như cũ sắc bén lạnh băng:

"Cháu nghe thấy được?"

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng lên tiếng —— lúc cô từ phòng ngủ lầu hai xuống dưới, ngoài ý muốn nghe được Mục Nhạc đang chỉ trích Mục Tiêu. Cô biết Mục Nhạc là quan tâm cô, lo lắng cho cô, nhưng cô không muốn Mục Nhạc hiểu lầm Mục Tiêu, càng không muốn làm chú cháu hai người xảy ra mâu thuẫn, cho nên vừa ra tới liền gấp gáp giải thích.

Làm cô chạy xa như vậy mới là chân chính đối tốt với cô? Vậy việc anh làm thì xem như là cái gì? Mục Nhạc hít vào một hơi thật sâu, thanh âm trầm thấp đến mức thậm chí đã ẩn ẩn vài phần khàn khàn, ngữ khí lại ngoài ý muốn bình tĩnh:

"Cháu thích Mục Tiêu như vậy?"

Thích đến mức dù là chuyện khổ cực cũng nguyện ý vì nó đi làm? Thích đến mức nghe một chút không tốt về nó, vội vội vàng vàng liền vội vàng chạy tới đây vì nó nói chuyện? Thích đến mức cứ như vậy liền nguyện ý đính hôn, nguyện ý đem cả đời đều giao cho nó?

Diệp Dung căn bản không nghĩ tới Mục Nhạc sẽ đột nhiên mở miệng nói một tràng như vậy, nhất thời ngẩn ra, có chút mờ mịt hơi hơi phồng miệng, một đôi đồng tử mèo mở to. Một hồi lâu sau cô mới phản ứng lại, vội không ngừng lắc đầu muốn giải thích thì anh đã sớm xoay người lên xe trước, cũng không có liếc mắt qua nhìn khuôn mặt đang mờ mịt của cô một cái.

Cô gái nhỏ hơi hơi hé miệng, rốt cuộc vẫn không gọi anh, có chút lo lắng cắn cắn miệng, hơi hơi cúi đầu rũ mi mắt, ôm quần áo trong lòng ngồi vào ghế điều khiển phụ.

Đóng chặt cửa xe, cài kỹ đai an toàn, cùng lúc đó động cơ vang lên, rồi trầm mặc di chuyển.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi