CHU NHAN

Một đêm dài vô tận.

Khi mặt trời vừa lên vào lúc hừng đông, có một người đi về cõi vĩnh hằng.

Không như mọi khi, nội thị tiến vào hầu hạ bữa sáng đã phát hiện đế quân đã băng hà, lập tức kinh ngạc rời đi thông báo.

Chu Nhan ẩn thân sau rèm nhìn thấy tổng quan mang người từ bên ngoài vào, thở dài một hơi, rời khỏi hậu cung huyên náo. Nàng tìm được Thời Ảnh trên thần miếu ở đỉnh Bạch tháp, đang đứng một mình dưới tượng thần chắp tay cầu nguyện. Trong thần miếu trống trải, ánh sáng nhạt từ mái vòm chiếu xuống, mênh mênh như biển cả khi nhìn từ ngoài cửa vào. Mà bên kia tượng thần không một tiếng động chăm chú nhìn xuống khiến người khác tự kính sợ trong lòng.

Cách một chiếc rèm tung bay, Chu Nhan đứng từ xa nhìn bóng dáng bạch y không dám lên tiếng quấy rầy.

Không biết bao lâu rồi, mười năm ư, lần trước khi nhận được tin mẫu thân qua đời, thiếu niên thần quan đang tu hành trong hang đã không khống chế được tâm ma, gào khóc như điên, để lại một dấu tay máu trên tượng đá, thậm chí còn thiếu chút đã gi3t ch3t nàng.

Mà lúc này đây, khi chứng kiến phụ thân sắp qua đời, y cũng đã có thể bình tĩnh hơn.

Đã nhiều năm quay đi, không chỉ bản thân nàng mà chính sư phụ cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Chu Nhan thở dài, nhẹ nhàng đi qua, quỳ xuống bên cạnh y khoanh tay lại, yên lặng thiền định.

Tiếng niệm chú kéo dài như nước, trên đỉnh Bạch tháp cao tới mây xanh, nhìn xuống Vân Hoang, đôi mắt song thần yên lặng nhìn đôi nam nữ trẻ.

Sau trăm lần niệm chú, Thời Ảnh đứng lên vẫn không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài. Trong lòng nàng có chút bất an, vội đuổi theo nhẹ giọng: “Người không sao chứ?”.

Tuy rằng Thời Ảnh không nói chuyện, nhưng lại có biểu hiện khác thường, làm cho Chu Nhan không nhịn được lòng thầm kinh sợ. Nhưng mà không đợi nàng tiếp tục mở miệng, y bỗng nhiên dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng. Ánh mắt này khiến cho nàng lập tức quên mất mình muốn nói gì.

“A Nhan”. Y nhỏ giọng, đột nhiên đưa tay ôm nàng vào lòng, nhất thời nàng quên mất mình muốn nói gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, mềm nhũn trong lòng y không dám nhúc nhích. Trong thần miếu cực kỳ yên tĩnh, đến mức nàng có thể nghe được nhịp tim của y. Hóa ra tim của y lại đập dữ dội như vậy, hoàn toàn trái ngược với sự bình tĩnh bên ngoài. Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn y, nhất thời sửng sốt. Y đang khóc ư?

Mặt mày y bất động, vô thanh vô tức, chỉ có nước mắt xẹt qua má, biến mất trong ánh nắng. Đó là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy y rơi lệ. Chu Nhan xót xa, trái tim đau nhói, muốn nói lại thôi, chỉ vòng tay ra sau lưng yên lặng ôm chặt lấy y, gục đầu vào vai y. Giờ phút này không cần nói thêm lời gì nữa.

Nàng nhớ đến bộ dạng trầm mặc cô độc của y khi còn là thiếu niên, nhưng không ngờ trưởng thành rồi y vẫn như thế. Y từ nhỏ đã bị người thân vứt bỏ, sống trong thâm cốc, hiện giờ khó khăn lắm mới bù đắp lại được một chút ấm áp, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi lại nhanh chóng mất đi lần nữa. Trong hai mươi năm qua, y rốt cuộc có bao nhiêu ngày được vui vẻ?

Lúc đó nàng bỗng nhiên không nhịn được thốt lên: “Đừng sợ, cho dù phụ vương mẫu hậu của chàng đều không còn, nhưng vẫn còn có ta, ta vẫn luôn bên cạnh chàng”.

Lời hứa được nói ra trước mặt song thần, ánh mắt nữ tử sáng như sao. Khoảnh khắc ấy trên đỉnh Bạch Tháp, dưới vòm trời xanh ngát, Thời Ảnh ôm chặt lấy nữ tử xinh đẹp. Thân thể của nàng mềm mại nhỏ nhắn là vậy, nhưng lại cho y cảm giác như chỉ cần được ôm vào lòng là có thể chống lại sức mạnh tàn nhẫn của vận mệnh.

Chu Nhan không nói gì, chỉ mặc cho y ôm. Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa lưng y. Thời Ảnh trầm mặc hồi lâu, nhịp tim dần bình ổn, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt là bieru cảm phức tạp, bỗng nhiên mở miệng: “Chúng ta trở về hủy hôn ước đi!”.

“Hả!”. Chu Nhan giật mình không kịp phản ứng.

“Nếu chúng ta đã quyết định ở bên nhau, vậy phải hủy bỏ hôn ước của cả hai người”. Ánh mắt Thời Ảnh mãnh liệt, giọng nói bình tĩnh cứng cỏi: “Chẳng lẽ đến bây giờ nàng vẫn còn muốn lấy Bạch Phong Lân ư?”.

“Đương nhiên là không rồi”. Nàng không hề do dự: “Ai thèm chứ”.

Y nhìn biểu cảm của nàng nhíu mày: “Vậy nàng còn do dự gì nữa?”.

“Ta…” Môi run run, trái tim nàng đột nhiên trầm xuống.

“Nàng sợ Đại Tư Mệnh sao?”. Thời Ảnh nhìn kỹ vẻ mặt của nàng, nhíu mày: “Ta nói rồi, bất kể ông ta uy hiếp nàng chuyện gì, chỉ cần có ta ở đây, nàng và những người nàng quan tâm đều không sao cả. Phụ vương nàng, mẫu phi nàng, tộc nhân nàng, kể cả tiểu Giao nhân mà nàng yêu thích kia nữa, tất cả bọn họ đều sẽ không sao. Lời hứa của ta, nàng có thể tin tưởng”.

“Ta đương nhiên là tin tưởng rồi”. Chu Nhan run lên: “Nhưng… không chỉ có như vậy”.

“Còn chuyện gì sao?”. Thời Ảnh ngạc nhiên nhìn nàng.

Chu Nhan nhìn y, ánh mắt bi ai, có một cảm giác sợ hãi mơ hồ thấm vào xưởng tủy, thì thào: “Chàng… chàng có thể bảo vệ mọi người. Nhưng ai có thể bảo vệ chàng đây?”.

“Bảo vệ ta?” Y có chút khó hiểu: “Tại sao?”.

“Bởi vì ta sẽ hại chết chàng!”. Toàn thân Chu Nhan phát run, rốt cuộc không thể khống chế được sợ hãi trong lòng, nói rõ băn khoăn của mình: “Đại Tư Mệnh nói, ta mang số mệnh khắc chết nàng, nếu tiếp tục ở bên cạnh, sẽ khiến chàng lâm vào kết cục bi thảm. Nếu bởi vì ta mà chàng bị hại chết một lần nữa…”.

“Cái gì?” Thời Ảnh kinh ngạc, lại chỉ nhíu mày: “Nàng đừng nghe ông ấy nói bậy”.

“Không! Không! Đại Tư Mệnh không nói bậy đâu”.

Giọng Chu Nhan không ngừng run rẩy, chứa đựng nỗi sợ hãi vô tận: “Ta sẽ hại chết chàng. Ta đã hại chết chàng một lần, không bao giờ được xảy ra lần thứ hai. Tinh Hồn Huyết Thệ cũng chỉ dừng được một lần, nếu lại xảy ra lần nữa…”.

“Đại Tư Mệnh thật sự nói vậy sao?”. Thời Ảnh không khỏi cau mày, giọng điệu khó dò. Khắp cõi Vân Hoang này, người sở hữu pháp thuật cao hơn mình, chỉ có Đại Tư Mệnh mà thôi. Y không thể nhìn được số mệnh của chính mình, nhưng lão nhân kia thật sự có thể nhìn thấy sao?

“Đúng vậy!” Chu Nhan rốt cuộc cũng nói ra nỗi sợ hãi trong lòng, giọng nói lại run rẩy: “Ta… ta không muốn lại phải thấy nàng chết một lần. Ta thà rằng tự mình phải chết cũng không muốn thấy chàng chết. Ta…”.

“Nói bậy!” Y đột nhiên lớn tiếng ngắt lời nàng. Chu Nhan bị y làm cho hoảng sợ không nói nữa. Ánh mắt Thời Ảnh trở nên vô cùng nghiêm túc, mơ hồ mang theo tức giận, lóe lên tia sáng, càng nhìn càng tức giận: “Hóa ra là như vậy à, A Nhan, không ngờ nàng lại che giấu ta nhiều chuyện như thế!”.

Y nhìn nàng, giọng nói không biết là nhẹ nhõm hay tức giận: “Đừng có nghe Đại Tư Mệnh nói hươu nói vượn!”.

“Nhưng ông ấy là Đại Tư Mệnh mà!”. Chu Nhan có chút không phục: “Ông ấy… ông ấy còn lợi hại hơn chàng. Lời ông ấy nói sao ta dám không nghe. Sao ta dám mạo hiểm với tính mệnh của chàng được!”.

Nghe nàng nói chắc chắn như vậy, ánh mắt Thời Ảnh càng lạnh lùng, gần như đã hàm chứa tức giận cùng sát khí: “Hừ tên già kia!” Y dừng lại nghiêm túc nhìn nàng: “Nghe ta nói này, A Nhan, ta không biết Đại Tư Mệnh đã nói gì với nàng sau lưng ta, nhưng bất kể ông ta đã nói cái gì, nàng cũng không cần phải tin. Không phải trước kia ông ta từng tiên đoán, nói nếu ta gặp một nữ nhân trước năm mười tám tuổi, ta sẽ chết vì nữ nhân đó sao?”.

“Đúng vậy!” Chu Nhan run giọng: “Cho nên… cho nên chàng mới bị ta giết!”.

“Không! Không phải như thế!”. Thời Ảnh nhìn nàng, quả quyết lắc đầu: “Ta đúng là chết vì nàng, nhưng lại sống lại nhờ nàng. Chuyện này Đại Tư Mệnh có đoán được không?”.

Chu Nhan lập tức ngẩn người, chỉ ngạc nhiên nhìn y. Đúng vậy, Đại Tư Mệnh chỉ nói Thời Ảnh sẽ chết vì nàng, nhưng sao không tính được y sẽ sống lại vì nàng?

“Nếu nàng rời đi chỉ vì chính nàng muốn thế, ta cũng không làm gì được. Nhưng nếu nàng chỉ vì một lời tiên đoán của Đại Tư Mệnh mà buông tay, thì thật nực cười mà!”.

Thời Ảnh nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, giọng nói cũng nghiêm khắc: “Ta dạy nàng đã nhiều năm như vậy, sao lại dạy thành đầu heo thế này!”.

“Ta…” Y nói nặng lời như vậy, nàng vốn là nên tức giận, nhưng không hiểu sao lại thấy có chút mừng rỡ, thì thào: “Thật không? Lời nói của Đại Tư Mệnh cũng không nhất định là đúng ư?”.

“Đương nhiên!” Thời Ảnh lạnh lùng nói: “Ta có thể khẳng định, ông ta chỉ hù nàng chơi thôi!”.

“Thật không?” Trái tim nàng mừng như điên nhưng vẫn lo lắng: “Nhưng lỡ như…”.

“Không có lỡ như!”. Y ngắt lời nàng đầy dứt khoát: “Nàng không được để ông ta lừa”.

Chu Nhan yên lặng không dám nói thêm nữa, trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, không khỏi đỏ hoe mắt nghẹn ngào đứt quãng: “Ta vẫn không thể ở bên chàng, bởi vì ở trong tay Đại Tư Mệnh có một đạo thánh chỉ!”.

“Thánh chỉ gì?”. Y giữ bả vai nàng nghiêm túc thúc giục: “Đừng khóc, nói rõ đầu đuôi cho ta nghe nào!”.

Nàng lau nước mắt, gạt bỏ hết thảy băn khoăn, kể hết mọi chuyện xảy ra trước nay cho y nghe, từ khi Đại Tư Mệnh ở trong thần miếu ra điều kiện, bắt đầu truyền thụ Tinh Hồn Huyết Thệ cho nàng, cho đến khi Đại Tư Mệnh lấy tính mạng cha mẹ tộc nhân ra uy hiếp nàng, khiến nàng trên đỉnh Mộng Hoa nói lời trái lòng, chia tay y. Mỗi lần nàng nói đến một chuyện, thần sắc Thời Ảnh lại càng thêm tức giận, dần dần cả gương mặt tối lại, ánh mắt vô cùng đáng sợ.

“Không ngờ còn có chuyện thế này!” Y nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng trách!”.

Đúng vậy, đối với một người nhiệt tình tùy tính không sợ trời không sợ đất như nàng mà nói, trừ phi dùng tính mạng những người thân thiết nhất, nếu không làm sao có thể khiến nàng cúi đầu chịu nghe theo sắp xếp. Nhưng cho dù là như thế, đến khi nghe thấy tin y sắp thành thân, nàng vẫn liều mạng chạy đến đây, biết rõ không thể nào, lại vẫn châu chấu đá xe, gặp mặt y một lần, chỉ sợ nếu không như vậy thì về sau bọn họ sẽ chia lìa mãi mãi.

“Ta không muốn hại chết chàng, cũng không muốn hại chết cả tộc. Ta không còn cách nào khác!” Nói xong Chu Nhan rốt cuộc khóc òa, run rẩy cả người.

“Là ta không tốt, ta vốn đã đồng ý với Đại Tư Mệnh nên trách xa chàng một chút, thế mà… thế mà ta còn chạy đến đây. Nhất định là ta bị ma ám rồi”. Thời Ảnh lặng thinh nghe, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, thấp giọng nói một câu: “May mà nàng bị ma ám nên mới chạy đến Tử thần điện tìm ta, nếu không cả đời này chúng ta sẽ lỡ làng như vậy”.

“Hả?” Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt toát ra một tia mừng vui, “Nàng biết không? Nàng đã tỏ thái độ, cho nên ta đã quyết tâm không bao giờ tìm nàng nữa. May mà nàng đã đến tìm ta. A Nhan, ta thật sự biết ơn, bởi vì nàng đã dũng cảm như thế!”. Giọng nói của y hàm chứa một loại dịu dàng trước nay chưa từng có, khiến nàng nghe xong cũng thấy rung động.

“Vậy sao?” Chu Nhan không khỏi ưỡn ngực: “Không phải chính chàng đã bảo ta phải tin tưởng chính mình sao? Chỉ cần ta muốn ta sẽ luôn làm được, cũng sẽ luôn kịp”.

Thời Ảnh không ngờ nàng sẽ dùng những lời mình dạy năm đó vào trong trường hợp này, nhất thời không nói gì. Y yên lặng giơ tay lên vu0t ve đuôi tóc của nàng, ánh mắt biến ảo không ngừng, giống như đang nghĩ vấn đề gì, trầm mặc một lát, nói: “Nếu trước khi chết, phụ vương đã hủy bỏ hôn ước thay ta. Vậy thì hiện tại, nàng cũng trở lại hủy bỏ hôn ước của nàng đi!”.

“A! Ta… ta sợ phụ vương sẽ đánh chết ta mất”. Chu Nhan cứng đờ cả người, nói sự thật, giọng nhỏ đi: “Lần trước ta đào hôn, bây giờ khó khăn lắm ông ấy mới chốt được mối hôn sự cho ta, nếu lại đòi hủy nữa, ta sợ ông ấy…”.

Thời Ảnh nhíu mày nói: “Vậy chuyện này để cho ta xử lý đi!”.

“Xử lý thế nào? Tính tình phụ vương ta rất thất thường!” Trong lòng Chu Nhan bất an, bỗng nhiên lóe sáng: “Ồ, nếu ông ấy tức giận, hay là ta nói, chúng ta đã gạo nấu thành cơm, có thai rồi, chắc chắn ông ấy sẽ không mắng ta nữa!”.

Sau một lúc lâu Thời Ảnh vẫn không nói gì, dùng một loại ánh mắt khó mà hình dung được nhìn nàng. Nàng nhìn vẻ mặt của y vội vàng cúi đầu thì thào: “Ta… ta chỉ nói chơi vậy thôi!”.

Thời Ảnh nhíu mày: “Nàng học từ ai? Ta cũng không nhớ đã dạy nàng cái này?”.

“Làm gì có ai dạy”. Nàng cũng không xấu hổ, hùng hồn nói: “Tuyết Oanh vừa nói cậu ấy mang thai, ngay cả đế quân cũng bị dọa, lập tức hạ chỉ hủy bỏ hôn ước của cậu ấy. Chiêu này dùng được đấy, phụ vương mà nghe xong cũng sẽ bị dọa hết hồn cho coi!”.

Thời Ảnh bất đắc dĩ cười khổ: “Xích vương là người nóng nảy cứng rắn, làm sao có thể bị dọa được? Nàng nói như vậy hơn phân nửa khả năng còn bị đánh dữ hơn”.

“Không sao! Bằng bất cứ giá nào, ta cũng không thể gả cho tên Bạch Phong Lân kia”. Nàng lại vô tư không sợ, dựa vào cánh tay y: “Dù sao phụ vương cũng không thể đánh chết ta! Có Tinh Hồn Huyết Thệ, chúng ta đã đồng sinh cộng tử rồi, ông ấy cũng không dám giết chàng mà”.

Thời Ảnh nhìn vẻ mặt của nàng, không khỏi nở nụ cười, vỗ vai nàng: “Đừng lo lắng”. Y thấp giọng nói: “Chuyện sẽ được giải quyết thôi. Nàng về trước đi!”.

“Đi đâu?”. Nàng giật mình.

“Quay về phủ Xích vương đi!”. Y nói: “Nàng đã khiến cho cha mẹ thấp thỏm rồi, trở về nhớ nói lời xin lỗi”.

“Chắc sẽ không đâu mà!” Nàng mạnh miệng lưu luyến: “Mấy năm nay ta chạy ra ngoài suốt, họ cũng đã quen rồi!”.

“Trở về giải thích!” Giọng nói Thời Ảnh bỗng nhiên nghiêm khắc: “Nhân lúc nàng còn có thể giải thích!”.

Chu Nhan bị giọng điệu của y làm cho hoảng sợ, rụt vai lại, nhưng mà rất nhanh, giọng nói của y lại thấp xuống: “Cho dù giữa cha mẹ và con cái luôn có khoảng cách, cũng có giới hạn, nhưng đừng giống như ta, đợi đến khi cả hai đều không còn mới biết trân trọng, cũng đã muộn!”.

Mãi cho đến giờ khắc này, trên mặt y mới thoáng hiện lên tia đau thương, trái tim Chu Nhan đột nhiên đau xót, nàng nắm chặt tay y, vùi mặt vào lòng y, cúi đầu gọi một tiếng: “Sư phụ!”.

“Nàng về nhà trước đi, ta phải đi xử lý chút chuyện hậu cung”. Thời Ảnh thở dài: “Phụ hoàng băng hà rồi, có rất nhiều chuyện phải xử lý, không thể chậm trễ dù chỉ một chút”.

“Được rồi!” Chu Nhan lại lưu luyến, không muốn buông tay y: “Bản thân chàng cũng phải cẩn thận đấy!”.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi