CHU NHAN

“Thu mua từ dân du mục, có người chuyên làm nghề này”. Thịnh ma ma giải thích cho nàng: “Nghe nói đế đô và Nghiệp Thành rất phổ biến trò đấu ưng, một con chim ưng Tát Lãng thu mua từ chỗ dân du mục có năm hào bạc thôi, được huấn luyện rồi đưa đến Diệp Thành có thể bán được một trăm lượng vàng đó. Cả xe đó đoán chừng giá trị hơn vạn rồi”.

“Ôi… người xem, đám chim ưng này thật đáng thương”. Chu Nhan thở dài: “Vốn đang tự do tự tại bay trên trời, nay lại bị nhốt bỏ vào lồng, mặc người ta mang đi chơi đùa”.

“Ôi dào, cái đầu nhỏ của con nghĩ nhiều quá rồi đấy”. Thịnh ma ma nở nụ cười: “Đám chim này ở đại mạc đầy ra, không bị người ta bắt được thì cũng ở đó bay tới bay lui bay mãi đến chết già thôi, chẳng có tích sự gì hết. Còn không bằng bị bắt đem bán, ít nhiều cũng cho dân du mục thêm ít đồng ra đồng vào đấy”.

“…”. Chu Nhan suy nghĩ một lúc, thấy lời này cũng có lý, không biết phản bác thế nào. Nhưng mà nhìn ánh mắt của đám ưng, trong lòng nàng vẫn thấy khó chịu, hậm hức ngoảnh đầu đi.

Xe ngựa băng băng chạy về phía trước, thám báo hô quát mở đường, thương đội dọc đường đều né tránh.

Cả xe phía trước đều là thảm treo tường, nhung sơn dương, thịt dê bò, đồ kim ngân và đồ sắt, trong đó thỉnh thoảng có một xe da, đều là da mèo rừng, cáo cát, chồn tía, chuột hương, thỏ tuyết quý hiếm, còn có nai sừng tấm và tuần lộc sống nữa, phải chạy đường dài, uể oải đi đến Diệp Thành, chờ đến nơi sẽ bị bán vào phủ quan lại quý tộc làm vật trang trí trong nhà họ nữa.

Chu Nhan thấy chán quá bèn buông mành xuống, dùng muôi bạc múc một chén chè dương canh(*) lên ăn.

(Chú thích: (*) một loại điểm tâm nấu bằng bột đậu đỏ, va-ni, đường cát)

Nhưng mà vừa bưng chén lên, xe ngựa đột nhiên khựng lại, dừng bánh không hề báo trước, bánh xe trên mặt đất vang lên tiếng kít chói tai. Tay nàng cầm chén chè, không kịp giữ lại, đầu bị đụng vào chén, cảm thấy hoa mắt, trán đã dính nước chè lành lạnh.

“Quận chúa! Quận chúa!”. Thịnh ma ma vội vàng đỡ nàng dậy: “Người không sao chứ?”.

“Con… con…”. Chu Nhan giơ tay lau vài cái mới sạch chè dính ở mắt và trán, tóc còn dính một ít, trông nhếch nhác thảm hại. Thịnh ma ma bỏ khăn tay ra vội vàng lau cho nàng, luôn miệng dỗ dành nàng. Nhưng mà lửa giận trong lòng Chu Nhan đã dâng lên đỉnh đầu, hất phắt mành rèm ra, ném thìa bạc vào người phu xe phía trước, nổi giận quát: “Làm cái gì đấy hả? Đang đi bình thường sao bỗng nhiên dừng?”.

“Quận… quận chúa thứ lỗi?”. Bị thìa bạc đập trúng ót, phu xe vội vàng nhảy xuống quỳ trên đất: “Đằng trước bỗng nhiên gặp cản trở, tiểu nhân đành phải ghìm cương ạ”.

“Gặp cản trở gì?”. Chu Nhan nhìn sang xem xét, quả nhiên nhìn thấy giữa đường cái phía trước bày một đống đồ, nếu như không phải phu xe ghìm ngựa nhanh thì xe nàng đã bị tông trúng nó rồi, nàng không khỏi giận dữ: “Thám báo đâu? Không phải đã phái bọn họ đi phía trước mở đường sao?”.

Thám báo lúc này đã cưỡi ngựa quay trở về, quỳ xuống bẩm: “Quận chúa, phía trước có chiếc xe ngựa vì chở quá nhiều hàng, không kịp né tránh nên bị lật giữa đường. Bây giờ thuộc hạ lập tức bắt bọn họ dọn dẹp đồ đi”.

“Làm cái gì…”. Chu Nhan nhíu mày một cái, vừa muốn nổi giận thì lại đột nhiên chột dạ: Đoàn xe có người ta đang đi yên lành trên đường, nếu như không phải xe nàng vừa đi vừa la hét bắt người nhường đường thì làm sao có chuyện thế này xảy ra? Người ta lật xe đã xui xẻo lắm rồi, nếu như ăn mắng một trận nữa thì có vẻ cũng không tốt lắm?

Nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng nàng tắt hẳn, Chu Nhan chán nản phất tay: “Thôi đi thôi đi. Ngươi nói với họ, tổn thất lật xe chúng ta đền hết, bảo họ nhanh nhường dường đi”.

“Vâng”. Thám báo vội vàng nói: “Quận chúa nhân từ”.

Nàng trừng mắt, chui lại vào trong xe.

“Quận chúa, người cần gì phải tự mình chui ra quát tháo hạ nhân chứ?”. Thịnh ma ma lại vắt khăn mặt, nhích đến gần, cẩn thận lau sạch chè trên tóc và trán nàng, miệng vẫn trách mắng: “Người hô to gọi nhỏ như vậy, lại còn ra tay đánh người, nếu chẳng may bị những quận chúa phiên vương khác trong lục bộ thấy được, thì Xích tộc chúng ta chẳng phải thành trò cười rồi sao?”.

Trò cười thì trò cười, cũng chẳng làm rụng của ta một cọng lông. Hơn nữa liên quan khỉ gì đến bọn họ? Ta cũng không phải người trong tộc bọn họ, bọn họ quản được chắc? Nàng hừ một tiếng, nhưng không muốn tranh cãi với Thịnh ma ma nên nén nhịn.

Nhưng mà cứ chờ cứ chờ, xe ngựa của nàng vẫn không nhúc nhích.

“Làm sao vậy?”. Chu Nhan là người nóng tính, giờ cũng nhịn được nữa, thoáng cái nhảy dựng lên, một lần nữa thò đầu ra quát: “Sao vẫn còn chưa đi? Phía trước cũng không phải vực sâu Thương Ngô, có khó đi như vậy sao?”.

Phu xe vội vàng nói: “Quận chúa bớt giận! Phía… phía trước còn chưa có dẹp xong!”.

“Chuyện gì vậy? Không phải đã nói chúng ta đền hết sao? Còn muốn thế nào nữa?”. Nàng khá tức giận, đẩy cửa xe ngựa nhảy xuống, vén tay áo đùng đùng đi lên phía trước: “Có tí đồ cũng dọn mãi không xong, định lừa ta chắc? Ta đây muốn xem thương đội các người to gan cỡ nào?”.

“Ối! Quận chúa! Đừng đi ra ngoài!”. Thịnh ma ma ở phía sau gọi, nhưng mà động tác của nàng mau lẹ, đã nhảy xuống đất như một cơn gió từ lâu, đi đến chỗ lật xe phía trước.

Nhưng mà còn chưa tới nơi lật xe thì nàng lại nghe thấy một trận nhốn nháo. Rất nhiều người vây quanh đống hàng rơi đầy đất, chen chúc không chịu tản ra, trong đám người hình như còn có ai đang lớn tiếng chửi bậy cái gì đó, nghe cẩn thận lại thì hình như còn có tiếng roi chói tai xé trời.

Chuyện gì vậy? Lại còn có kẻ giữa đường đánh người? Trong lòng nàng càng thêm tức tối, giật lấy roi trong tay phu xe, thở phì phì gạt đoàn người phía trước ra, muốn nhìn xem sự tình thế nào.

“Mau lôi thằng nhãi con này đi! Đừng cản đường!”. Vừa đi đến nơi thì nàng đã nghe thấy tiếng người quát lớn: “Lề mề thêm lúc nữa, quận chúa mà nổi giận thì ai gánh nổi? Sau này còn muốn làm ăn ở Tây Hoang nữa hay không?”.

Đoàn người nổi lên một đợt xôn xao, có hai người đàn ông cao lớn trông như bảo tiêu của đoàn xe xông ra, cùng cúi người như muốn lôi thứ gì đi, miệng không nhịn được chửi bậy: “Thằng ôn con, kêu mày đi mau! Lỗ tai điếc à? Còn ôm chặt cái lọ này làm gì?”.

Một người đàn ông trong số đó cầm cái lọ lên muốn đập xuống đất, nhưng mà trong nháy mắt bỗng lớn tiếng kêu thảm, bỗng nhiên lui lại một bước, máu như mũi tên phun ra khỏi bụng.

“Ối?!”. Đám người bên cạnh kêu lên sợ hãi: “Giết… giết người!”.

Nhìn thấy đồng bọn bị chọc một dao, người đàn ông còn lại quát to một tiếng, rút trường đao bên hông ra vọt tới: “Thằng ranh con! Lại còn dám giết người! Ông mày muốn chặt mày ra tám miếng cho chó ăn!”.

Lưỡi dao sắt bén sáng loáng như tuyết chặt thẳng xuống, phản chiếu ánh sáng gai mắt.

Nhưng mà, lưỡi đao còn chưa chém đến dạ thịt thì đã “xoẹt” một tiếng có luồng sáng đen từ không trung lao tới quấn lấy cánh tay gã, làm cho gã không nhích nổi một phân.

“Ai dám giết người giữa đường giữa chợ?”. Có tiếng quát lanh lảnh: “Còn có vương pháp hay không?”.

Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy một đầu roi nằm trong tay một thiếu nữ mặc đồ đỏ, kéo đến thẳng tắp. Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi kia chống hông, vẻ mặt giận dữ, mày liễu dựng thẳng.

Lúc nhìn thấy huy chương vương tộc trên vạt áo của thiếu nữ kia, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, đồng loạt quỳ xuống: “Tham… tham kiến quận chúa đại nhân!”.

“Cút hết đi cho ta!”. Chu Nhan cười lạnh một tiếng, buông lỏng roi ra, cúi đầu nhìn xuống đất. Giữa đống hàng hóa rơi liểng xiểng kia, bị một đám người vây kín, chính là một đứa bé thoạt nhìn chỉ mới có sáu bảy tuổi.

“Bẩm quận chúa, đều là do thằng nhóc này cản đường của người!”. Thám báo vội vã chạy qua, chỉ vào đứa trẻ kia lạnh lùng nói: “To gan lớn mật, lại còn dám dùng dao nhỏ đâm người khác!”.

“Đâm người?”. Chu Nhan nhíu mày một cái: “Đâm chết không?”.

Thám báo chạy lại nhìn qua, rồi lại trở về bẩm báo: “May mà sức thằng bé này yếu, vóc dáng cũng không cao, nhát dao kia chỉ đâm vào bụng dưới thôi”.

“Không chết? Vậy là tốt rồi. Cho người ta mười lượng vàng dưỡng thương đi”. Chu Nhan phất tay, thở dài một hơi: “Cũng do gã đó không ra gì, ai lại đi ra tay với một đứa bé chứ? Đáng đời!”.

Còn không phải do cô hạ lệnh mở đường sao? Thám báo nhất thời không đỡ nổi. Chu Nhan cúi đầu nhìn bé con kia, cười lạnh một tiếng: “Tuổi còn nhỏ, lại dám giết người, lá gan không nhỏ nhỉ?”.

Đứa bé kia ngồi dưới đất, gầy trơ cả xương, mặt mũi bẩn thỉu, không nhìn ra là nam hay nữ, trừng đôi mắt sáng quắc nhìn nàng không hề chớp mắt, trong tay còn nắm con dao nhỏ dính máu, giống như con thú nhỏ chống cự đến cùng. Chân bị xích sắt nặng nề trói buộc, liên tục có máu chảy ra, bàn tay nhỏ xíu lại ôm chặt lấy một hũ rượu lớn bọc trong mớ vải rách mục, tựa như dùng hết sức lực để ôm nó lên nhưng không sao làm được.

“Hả?”. Trong nháy mắt đó Chu Nhan thốt lên: “Là nhóc hả?”.

Nghe được giọng nói ấy, đứa bé cũng nhìn về phía nàng, con ngươi màu bích lóe lên tia gì đó, hình như cũng nhận ra nàng có hơi quen mắt, lại vẫn không nhớ ra nàng là ai, bèn hờ hững nghiêng người sang chỗ khác, tự mình đứng lên, cố hết sức kéo hũ rượu kia đến ven đường.

“Này! Nhóc…”. Chu Nhan sửng sốt một chút, hiểu ra. Đúng vậy, ngày đó lúc chuẩn bị đi, nàng đã thuận tiện xóa bỏ kí ức của đứa bé này, thảo nào nó hoàn toàn không nhớ gì cả.

Tại sao mình lại đụng phải thằng nhóc này rồi? Đúng là âm hồn bất tán mà.

Nàng mắng thầm trong lòng một tiếng, chỉ thấy đứa bé kia lôi hũ rượu lết được một thước thì một tiếng “ầm” vang lên, hũ rượu trong lòng nó nhất thời tan thành trăm mảnh. Hũ rượu kia trong lúc xe lật đã rơi xuống, đập phải mặt đất, đã có vết rạn rồi, lúc này với dịch chuyển thì đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều thốt lên, lui hết về phía sau một bước, mặt đầy vẻ sợ hãi. Bởi vì sau khi hũ rượu bị vỡ, bên trong lại lộ ra thân thể người.

Người không trọn vẹn, thương tích đầy mình, vết sẹo khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình, gần như chỉ là một cục thịt nhúc nhích chứ không phải người sống. Cục thịt kia từ khi hủ rượu vỡ thì ngã nhào ra, lăn trên mặt đất không dừng lại được, kéo theo cả vải rách bên ngoài.

Cái gì? Chẳng lẽ là một hũ giấu xác?

Trời ạ? Nhìn thấy trong hũ rượu bị vỡ đột nhiên lăn ra một nữ nhân không có tay chân, chung quanh thương đội phát ra tiếng kinh hô, nhìn về phía chủ hàng: “Người hũ! Trên chiếc xe này lại có cả người hũ?”.

Chủ hàng kia nhìn thấy chuyện bị làm lớn rồi, không thể che giấu được nữa, vội vàng rón rén đi về bên cạnh ngựa của mình, đang muốn bay người lên ngưa thì người của thương đội khác gào lên, lập tức nhào tới kéo ông xuống ngựa: “Xuống đây! Giết người rồi còn dám chạy!”.

“Tôi không có! Tôi không có!”. Chủ hàng kêu oan thấu trời: “Không phải tôi làm đâu mà!”.

Mọi người quát giận: “Người hũ ở trên xe hàng của ông, ông còn cái gì để nói?”.

Chủ hàng liều mạng giải thích: “Trời đất chứng giám! Không phải tôi biến cô ấy thành người hũ đâu! Tôi đi phung phí của trời như thế làm gì chứ! Đó là một nữ Giao nhân mà!”.

“Nữ Giao nhân?”. Mọi người càng thêm không tin: “Tây Hoang sao lại có nữ Giao nhân?”.

Chu Nhan không để ý tới tranh cãi ầm ĩ bên này, trong nháy mắt hũ rượu vỡ ra đó, nàng nghe thấy đứa bé kia hô một tiếng “mẹ”, lao vội ra ôm lấy cục thịt kia, nâng cái đầu mềm oặt của nữ nhân trong hũ rượu lên.

Khoảnh khắc kia, nhìn thấy người rõ ràng, Chu Nhan không khỏi hít phải một hơi khí lạnh.

Đúng vậy, trong chiếc bình đó quả nhiên là Ngư cơ! Là Ngư cơ bị giam trong hầm ngầm ở Susa Dhaalu kia. Cặp mẹ con này không ngờ còn không bị chết ở đại mạc giá rét, trái lại hơn hai tháng sau còn có thể đi được ngàn dặm, trằn trọc lưu lạc cùng nhau tới nơi này.

Trong khoảnh khắc ấy, Chu Nhan cả kinh trong lòng, cảm thấy có chút hối hận. Đúng vậy, nếu như không phải nàng quát lớn mở đường, vội vàng vào thành như cháy nhà đến nơi thì xe ngựa sẽ không bị lật, người hũ cũng không bị rơi xuống đất, Ngư cơ nói không chừng cũng sẽ không biến thành như vậy.

Nàng khiếp sợ liếc nhìn đứa bé kia, mang theo nỗi chột dạ và tự trách.

Nhưng mà đứa bé Giao nhân kia căn bản không có nhìn nàng, chỉ ôm chặt lấy mẫu thân trong hũ rượu, dùng vải rách bọc lấy thân thể lộ ra ngoài của bà.

Phía bên kia, người của thương đội khác đã khống chế chủ hàng, đè xuống đất. Mấy lão thương nhân đức cao vọng trọng vây bắt ông ta, quát lớn: “Ngươi thật là lớn gan! Dám làm cả người hũ? Từ sau khi Bắc Miện đế tuyên chiếu thư, thì ở Vân Hoang, làm người hũ cũng là phạm pháp rồi, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”

“Không, chuyện không liên quan đến tôi đâu mà”. Chủ hàng kia sợ hãi đến tái mặt, lập tức quay về phía Chu Nhan quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi: “Bẩm quận chúa, người… người hũ này và đứa nhỏ, là do tiểu nhân nhặt về từ bờ Xích Thủy! Đứa bé Giao nhân cõng một nữ Giao nhân trên lưng, tiểu nhân nhìn thấy hai người họ đáng thương, cứ bỏ ở đó phỏng chừng không quá hai ngày là chết, nên tiểu nhân mới tiện đường đưa theo thôi ạ…”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi